Như Ca mở to hai mắt.
Một bộ y phục đỏ rực như lửa, không rõ làm bằng chất liệu gì, có lẽ là
tơ tằm trộn với vài chất liệu nào đó, trong xán lạn chói chang như ánh bình
minh buổ sớm.
Trong bóng đêm.
Như Ca trong bộ áo đỏ bước ra khỏi phòng, khuôn mặt thanh tú, trong
sáng, khóe môi nở một nụ cười đáng yêu, đôi mắt trong veo như nước hồ
thu, bộ y phục đỏ rực như lửa theo gió tung bay. Cả người nàng dường như
đang phát sáng, dịu dàng như một ngọn lửa làm rung động lòng người.
Tuyết vỗ tay nói: “Đúng là thế gian này chỉ có nàng mới mặc áo đỏ
đẹp như vậy”. Màu đỏ đúng là màu sắc thích hợp nhất với nàng.
Như Ca tuy có chút ngượng ngùng, nhưng khi được người ta tán
dương như vậy, trong lòng cũng kgông khỏi ngập tràn sung sướng. Nàng
cười bảo: “Cám ơn ngươi đã tặng ta bộ y phục này, ta thích lắm”.
“Sao lại cảm ơn ta chứ?”
“…?” Nàng giật mình.
Tuyết nắm lấy tay nàng, dẫn ra bên ngoài sân. “Nào, chúng ta ra ngoài
chơi, ta còn chuẩn bị rất nhiều trò hay nữa cơ.”
Bên ngoài thôn có một ngọn núi.
Sao trời lấp lánh, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, bóng trăng nhạt nhòa, chỉ
trông thấy những đường nét mơ hồ. Tuyết và Như Ca ngồi trên một tảng đá
nơi đỉnh núi, nhìn lên bầu trời đêm vô tận, ánh sao nhẹ nhàng soi rọi lên
dáng hình như tiên của cả hai.
“Những vì sao đẹp quá…” Như Ca chống cằm, xem đến mê mẩn.