“Sư huynh sẽ không trở nên tà ác.”
“Vạn nhất đi?”
“Không có loại khả năng này.”
Tuyết trầm mặc một lát: “Ta có thể nói cho ngươi Ngọc Từ Hàn ở đâu,
nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“…?”
“Cho ta hôn một cái”
Hai má của Như Ca lập tức đỏ lên.
Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hơi thở như lan: “Là ngươi nói sẽ nỗ
lực yêu ta, vậy liền để ta hôn một cái. Nếu không, ta sẽ lo sợ ngươi thích
chính là Ngọc Tư Hàn, sau đó, ta sẽ không nguyện ý nói cho ngươi Ngọc
Tư Hàn ở địa phương nào.”
Như Ca đình chỉ giãy dụa.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi rung nhè nhẹ: “Được.”
Ánh mắt trời buổi chiều mang theo sự ấm áp đầu mùa xuân, xuyên
thấu quá cửa sổ chạm hoa, nghiêng nghiêng rơi vào trong phòng.
Hồng Ngọc Phượng cầm toàn thân sáng long lanh.
Bạch Ngọc Lư Hương phất phơ tản ra mùi hương tĩnh lặng.
Bạch y của Tuyết rực rỡ phát quang, sáng tới chói mắt.
Hồng y của Như Ca nhưng lại cực kỳ ôn nhu.
Tuyết hôn lên hai má của Như Ca.