“Ta vĩnh viễn cũng biến không thành được lãnh khốc như Chiến
Phong, bình tĩnh như Ngọc Từ Hàn, dù là tiếp qua mấy ngàn mấy vạn năm,
ta lại vẫn giống đứa trẻ không nói đọa lý, thì sao?”
Bạch quang chói mắt từ trong cơ thể của Tuyết xạ ra, khuôn mặt trong
suốt của y có sự quật cường cố chấp.
“Ta thích ngươi, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù là dùng
thủ đoạn xấu xa như thế nào, dù là tựa như đứa trẻ làm nũng chơi xấu, ta
cũng không muốn rời xa ngươi.”
Tuyết nhìn chăm chú Như Ca, mục quang sâu tối xa xăm:
“nếu giống như Ngọc Tự Hàn, chỉ có thể nhìn ngươi ở bên người khác
cười vui, ta thà rằng giống đứa trẻ đoạt ngươi đến, để ngươi chỉ có thể thấy
ta, trong lòng tràn ngập ngoại trừ ta không có bất kỳ ai khác.”
Như Ca kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt nóng cháy cố chấp của nàng
vẫn xuyên thấu qua đấy mắt nàng, thiêu đốt nồng ngực nàng, cảm giác vừa
đau vừa chua xót. Nàng nắm chặt ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy thở không
nổi.
Hoa đào trên cây đỏ chói.
Ở trong gió xuân sáng lạn kiêu ngạo nở ra.
Như Ca vẫn như cũ không biết nên nói cái gì: “Tuyết, đi vào ăn cơm
được không? Nguơi chắc cũng đã đói rồi.”
“Ăn cái gì?”
“Rau và đậu.”
“Con thỏ ta bắt đâu?”