LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 479

Trong lòng Tuyết càng ngày càng bực bội, nguyên tưởng rằng nàng

đuổi ra ngoài để giải thích, nhưng chẳng lẽ nàng một điểm cũng không để ý
mình sao?

Lúc này Như Ca ôm đầu gối thấp giọng nói:

“Tuyết, cám ơn ngươi.”

Y nổi giận: “Cám ơn cái gì! Sư huynh ngươi lại không ăn thịt thỏ.”

“Cám ơn ngươi để ta gặp được sư huynh.”

Tuyết trừng mắt nàng một cái: “Sư huynh! Sư huynh! Ở trong lòng

ngươi chỉ có một Ngọc Từ Hàn hay sao?! Ta đây? Ta ở trong lòng ngươi thì
tính là gì?”

Như Ca quay đầu nhìn nàng, con mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng:

“Ngươi – là người ta quyết tâm phải nỗ lực để yêu.”

Tuyết nhất thời nín thở.

“Nhưng mà” Như Ca cười khổ, “Ta không biết phải làm như thế nào

mới có thể yêu ngươi.”

Nàng xoa xoa mặt, uể oải nói: “Tuyết, ta không hiểu ngươi, ngươi biết

không? Rất nhiều khi, ngươi là rất tinh tế, tựa giống như người bạn tốt nhất
của ta, có đôi khi, ngươi tựa như một đứa trẻ tính tình tùy hứng khiến cho
ta không biết làm sao.”

Tuyết trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới nói: “Ta chính là giống

một đứa trẻ, hơn nữa chính là đứa trẻ cực kỳ tùy ý, thì sao?”

“…?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.