LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 168

(

Căm Dăng cổ chi thiện xạ giả

)

[20]


Cam Dăng là người giỏi tài bắn thời cổ, khi giương cung lên là thú lăn ra,
chim rớt xuống. Đệ tử của ông tên là Phi Vệ, còn bắn giỏi hơn ông nữa. Kỉ
Xương lại học nghệ thuật của Phi Vệ.

Phi Vệ bảo:

- Trước hết anh phải tập đừng chớp mắt đã, rồi sau sẽ nói chuyện học bắn.

Kỉ Xương về nhà, nằm ngửa dưới khung củi của vợ, đưa mắt theo con thoi.
Hai năm sau, mũi nhọn của cái dùi có chạm vào mí mắt, Kỉ Xương cũng
không chớp mắt. Lúc đó mới lại thưa với Phi Vệ. Phi Vệ bảo:

- Chưa, còn phải tập nhìn nữa, nhìn sao cho vật nhỏ mà thấy lớn, vật không
thấy mà thấy rõ, rồi lại cho ta hay.

Kỉ Xương về dùng (lông) đuôi bò treo một con rận ở cửa sổ, quay về phía
nam mà nhìn, khoảng mươi ngày sau thấy con rận lần lần lớn ta, ba năm
sau thấy nó lớn bằng bánh xe; nhìn các vật khác đều thấy lớn bằng núi cả.
Lúc đó mới lấy cây cung bằng sừng nước Yên và mũi tên bằng cỏ bồng
châu Sóc

[21]

, bắn xuyên quả tim con rận mà sợi lông treo không đứt. Rồi

lại thưa với Phi Vệ. Phi Vệ nhảy lên, vỗ ngực bảo:

- Anh đã đạt được nghệ thuật bắn rồi.

Kỉ Xương khi đã học được thuật bắn của Phi Vệ, nghĩ rằng trong thiên hạ
chỉ có mỗi một người địch nổi mình, lập tâm giết Phi Vệ. Họ gặp nhau ở
đồng trống, giương cung bắn nhau, hai mũi tên đụng nhau ở giữa đường,
rớt xuống mà bụi trên mặt đất không bay lên. Phi Vệ hết tên trước, Kỉ
Xương còn một mũi, bắn nốt. Phi Vệ dùng mũi nhọn của một cái gai mà đỡ
trúng. Thế là hai người cùng khóc, liệng cung xuống, quì xuống đất vái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.