LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 171

Một người bạn của Lai Đan tên là Thân Tha bảo:

- Anh thâm oán Hắc Noãn mà hắn coi thường anh quá lắm! Anh tính sao
đây?

Lai Đan khóc và đáp:

- Xin anh tính giùm tôi.

- Tôi nghe ông tổ của Khổng Chu nước Vệ được vua Ân cho một cây kiếm
quí. Một đứa nhỏ cầm cây kiếm đó có thể đánh đổi được ba đạo quân. Sao
anh không hỏi mượn?

Lai Đan bèn qua nước Vệ, yết kiến Khổng Chu. Theo lễ của hạng đánh xe,
Lai Đan dâng vợ con cho Khổng Chu rồi mới bày tỏ ý mình. Khổng Chu
bảo:

- Ta có ba cây kiếm, tuỳ anh lựa, nhưng không cây nào giết người được
đâu. Ta hãy tả cho anh nghe được đã: Một cây tên là Hàm Quang, nhìn vào
không thấy, vận dụng nó mà không cảm thấy nó ở trong tay mình; nó đụng
vào vật gì thì không lưu lại dấu vết gì cả, nó đâm thủng ta, ta cũng không
biết. Cây thứ nhì gọi là Thừa Ảnh. Vào lúc bình minh nửa mờ nửa tỏ hoặc
hoàng hôn tranh sáng tranh tối, quay về phía bắc mà nhìn kĩ nó thì thấy mờ
mờ mà không nhận ra được hình dáng nó ra sao. Nó đụng vào cái gì thì
nghe có tiếng nhẹ, tan liền; nó đâm thủng ta, ta cũng không thấy đau gì cả.
Cây thứ ba tên là Tiêu Luyện, ban ngày chỉ thấy cái bóng chứ không thấy
ánh sáng của nó, ban đêm thấy ánh sáng mà không thấy hình dáng nó. Nó
đụng vào cái gì, nghe soạt một cái, đâm lủng nhưng vết lủng khép lại liền,
thấy đau mà không thấy vết máu.

- Ba cây kiếm đó, đã truyền được mười ba đời mà không dùng lần nào, còn
để trong bao, chưa hề mở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.