LIÊT TỬ VÀ DƯƠNG TỬ - Trang 185


- Ông đã già rồi, con cháu có người nào sai tìm ngựa tốt được không?

Bá Nhạc đáp:

- Ngựa tốt, coi hình dáng, gân cốt thì biết được. Nhưng con ngựa nhất thiên
hạ thì có cái gì đó như ẩn như hiện, như có như không, cảm được chứ
không thấy được, nó chạy thì không tung bụi lên (tuyệt trần), không để lại
dấu xe nữa. Bầy con của thần đều bất tài, giảng cho chúng hiểu thế nào là
ngựa tốt mà không giảng cho chúng nhận ra được con ngựa tuyệt trần

[3]

.

Thần có một người bạn cùng chở củi và rau, tên là Cửu Phương Cao, coi
ngựa không kém thần, đại vương nên vời người đó tới.

Mục vương vời người đó tới, sai đi tìm ngựa. Ba tháng sau người đó về tâu:

- Được ngựa rồi, ở Sa Khâu.

Mục vương hỏi:

- Ngựa ra sao?

- Ngựa cái vàng.

Sai người đi bắt ngựa, thì là một con ngựa đực đen. Mục Công bất bình, vời
Bá Nhạc tới bảo:

- Hỏng! Người ông giới thiệu đi tìm ngựa, không phân biệt nổi ngựa đực
ngựa cái, màu đen màu vàng, thì làm sao biết được ngựa?

Bá Nhạc bùi ngùi, thở dài rồi tâu:

- Tới mức đó ư! Thế thì anh ấy hơn thần cả ngàn vạn lần rồi. Cái mà anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.