LÍNH CANH - Trang 245

Cô thúc mạnh một bên bàn chân của mình vào đầu gối của anh ta và anh ta
ngã xuống như cái cây bị đốn, kêu lên, sau đó lăn và ôm chặt lấy cái chân bị
thương.

Sands quay sang Reacher. “Tại sao tôi phải để các bạn vui vẻ?”

Budnick loạng choạng ngồi dậy, cái chân bị thương vẫn cong.

“Cú đá đó?” Sands bước tới trước mặt anh ta. “Một nửa sức mạnh. Cú đá
tiếp theo? Toàn bộ. Và quên đôi chân của bạn.”

Budnick thút thít và cố gắng nhảy lùi về phía sau.

“Trừ khi bạn cho chúng tôi biết tên,” Sands nói. “Bạn đã bán cho ai. Ngay
bây giờ.”

“Tôi không thể,” Budnick nói. “Tôi không bán nó.”

“Hãy tiếp tục,” Reacher nói. “Đá anh ta đi.”

“Không,” Budnick nói. “Xin đừng. Bạn không hiểu. Tôi không bán những
thứ này.

Đó không phải là hoạt động của tôi. Tôi chỉ cho thuê chỗ để nó được cất
giữ.”

“Bạn cho ai thuê?” Reacher nói.

“Người mà tôi trả tiền để được bảo vệ.”

“Tên của anh ta là gì? Chúng tôi tìm anh ta ở đâu?”

“Không. Tôi không thể. Nghe này, anh ta thậm chí còn không trả tiền cho
tôi.

Anh ta coi đó như một ân huệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.