“Không hề”, Victor nói, nhăn nhó vì cú khóa tay của tôi.
“Ông ta không định làm thế đâu”, Lissa nói. “Chỉ hơi mất kiểm soát
thôi”.
Sự thèm khát đã được thỏa mãn, vẻ ngoài thanh tao của Victor trở lại.
“A, Vasilisa. Lúc nào cũng rất cảm thông”.
“Đừng kết luận bừa”, cô gầm gừ.
Tôi trừng trừng nhìn cả hai. “Đi thôi. Ngay bây giờ”. Tôi quay về phía
người giám ngục bị cưỡng chế. “Đưa chúng tôi đến căn phòng giám sát tất
cả các khu vực an ninh”.
Anh ta không phản ứng, tôi đành thở dài nhìn Lissa cầu cứu. Cô nhắc
lại yêu cầu của tôi, và ngay lập tức, anh ta đưa chúng tôi rời khỏi căn
phòng. Chất adrenaline trong người tôi đã tăng cao từ chuyến bay, tôi rất
nóng lòng được kết thúc toàn bộ mọi chuyện và biến khỏi nơi này. Qua mối
liên kết, tôi cảm nhận được sự căng thẳng của Lissa. Có thể cô ủng hộ việc
Victor cần được cung cấp máu, nhưng khi chúng tôi bước đi, cô tránh xa
Victor hết mức có thể. Cô sởn gai ốc khi đột ngột nhận ra ông ta là ai và
việc chúng tôi đang làm. Ước gì tôi có thể trấn tĩnh cô, nhưng chúng tôi
không có nhiều thời gian.
Chúng tôi theo người giám ngục đi qua nhiều hành lang và trạm an
ninh nữa. Lissa hỏi tên người dẫn đường, anh ta nói mình là Giovanni. Con
đường Giovanni dẫn chúng tôi đi là vòng qua một góc nhà ngục chứ không
xuyên qua các phòng giam. Suốt quãng đường tôi gần như nín thở, chỉ sợ
sẽ bắt gặp ai đó. Lúc này có quá nhiều yếu tố chống lại chúng tôi. Nhưng
dù vậy, chúng tôi đã gặp may, một lần nữa không đụng mặt ai nhờ hành
động vào cuối buổi đêm và không đi qua những khu vực an ninh thắt chặt.
Lissa và Mia cũng đã cưỡng chế người giám hộ ở hoàng cung xóa hết
những cuốn băng giám sát, nhưng tôi không được chứng kiến việc này. Bây
giờ, khi theo Giovanni vào phòng giám sát nhà ngục, tôi không thể kìm
được tiếng thở hắt ra. Màn hình phủ kín tường, bảng điều khiển với các nút
bấm cùng công tắc phức tạp nằm ngay trước nó. Bàn máy tính ở khắp nơi.
Tôi có cảm tưởng căn phòng này chứa đủ năng lượng để phóng thẳng lên