LINH HỒN - Trang 169

đấu với một Strigoi. “Lissa không phải là chiến binh. Không người sử dụng
năng lực nào chúng ta biết là chiến binh cả, vì vậy trừ khi chúng ta tìm
được một người, hoặc tớ thà…”, tôi nhăn mặt. “Tớ thà để Dimitri chết còn
hơn”.

Câu nói cuối cùng cũng khiến Eddie dừng làm việc. Cậu ta ném cái

xẻng xuống đất. “Thật sao? Tớ không nghĩ thế”. Sự nhạo báng của cậu ta
chắc phải tương đương với tôi.

Tôi quay lại và bước về phía cậu, hai nắm tay siết chặt. “Nhìn tớ đi, tớ

không thể chịu đựng thêm được nữa! Tớ xin lỗi. Tớ không biết nói gì hơn.
Tớ hiểu là tớ đã làm hỏng mọi chuyện. Tớ để Dimitri thoát. Tớ để Victor
thoát”.

“Cậu để Victor thoát?” Christian kinh hoàng hỏi.
Tôi lờ cậu ta đi và tiếp tục hét lên với Eddie. “Tớ đã sai lầm. Với

Dimitri… vì một khoảnh khắc yếu đuối. Tớ đã thất bại. Tớ biết. Cả hai ta
cùng biết. Nhưng cậu phải hiểu là tớ không cố ý gây ra hậu quả như thế.
Nếu cậu thực sự là bạn tớ, cậu phải hiểu điều đó. Nếu tớ làm lại được…”.
Tôi nghẹn ngào, sững sờ vì cảm thấy mắt mình đang bùng cháy. “Tớ sẽ. Tớ
thề là tớ sẽ làm, Eddie”.

Vẻ mặt Eddie vẫn bình tĩnh. “Tớ tin cậu. Tớ là bạn cậu, và tớ biết…

Tớ biết cậu không cố tình khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ”.

Tôi chùng xuống, cảm thấy khá hơn và ngạc nhiên vì tôi đã lo lắng

thật sự rằng mình sẽ đánh mất sự tôn trọng và tình bạn của Eddie. Nhìn
xuống, tôi giật mình thấy nắm tay đang siết chặt. Tôi thả lỏng, không thể
tin được bản thân lại thất vọng đến thế. “Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất
nhiều”.

“Những tiếng la hét này là sao?”
Cả hai chúng tôi quay lại và thấy Hans đang bước đến gần. Ông ta lộ

vẻ tức giận. Tôi cũng để ý thấy Christian đã biến mất trong không khí.
Cũng tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.