LINH HỒN MÊ ĐẮM - Trang 72

cũng không có ai quấy nhiễu anh. – Hắc Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, cười
nhạo độc địa.

- Cậu… – Anh trừng mắt nhìn lại. Đồ khốn!

- Vĩnh biệt nhé, Đông Phương Thiên Kiêu. – Cô vẫy tay, rảo bước xa

dần.

Anh nhìn Hắc Tĩnh đi vào giữa rừng rậm, phút chốc cơn giận biến

thành tiếng cười lạnh lùng.

Cậu không đi xa nổi đâu, Hắc Tĩnh. Chỉ có lũ ngốc mới xuống núi một

mình lúc sương xuống.

Quay lại sofa ngồi xuống, anh ung dung dựa lưng nghỉ ngơi, trong

bụng nghĩ đếm đến một trăm, Hắc Tĩnh nhất định sẽ tự động quay lại.

Một, hai, ba…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.