LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 103

tích tắc tiếp cuộc đời của mình, và tiếng súng bắt đầu nện vào bầu trời đêm
quên lãng.

***

Ngôi nhà yên ắng như nhà xác. Bất kỳ nhà nào khác với năm đứa trẻ, ngay
cả ở thành phố New York, cũng sẽ là một lễ hội vào thời điểm này của buổi
tối. Nhưng nhà Faust thì không. Không tiếng động nào của máy hút bụi hay
lò vi sóng, không tiếng nói chuyện. Không có tiếng TV vo ve hay tiếng xe
hơi bên ngoài. Không có vật nuôi, không có chuột trên tường, không có
chim đậu trên mái hiên. Không có tiếng ván sàn cọt kẹt. Không nhạc.
Không một tiếng động nào của cuộc sống trong ngôi nhà đó, chỉ có sự tĩnh
mịch yên ắng đến lạnh lẽo.

Phòng Bicé có mùi ẩm mốc, bừa bãi đám vỏ hạt hướng dương và giấy bọc
bánh ngọt mà nó đã quăng đi. Trời tối đen như mực. Nó ở trong góc, co ro
với đám sách của mình, giữ chiếc đèn pin như ống nghe điện thoại trên vai,
tự mình lẩm bẩm gì đó, liên tục hoảng hốt bởi sự tĩnh mịch của bóng tối
xung quanh. Thế nhưng, Bicé đã quen với sự yên lặng kéo dài này. Trong
ngôi nhà mà tất cả những đứa trẻ đều có những tham vọng, những thời hạn
cuối cùng và những kế hoạch lớn, chỉ có Bicé lang thang một cách vô định
và đơn độc. Nhưng trong những cuốn sách, nó có thể nói chuyện với những
người bạn không có mặt, không có tuổi, những người yêu quý nó, những
người bạn không thấy nó là kẻ kỳ quặc.

Ẩn náu, đó là cách Vileroy gọi chuyện này. Món quà đặc biệt hơn tất thảy,
khả năng ẩn náu trong các rãnh thời gian như những nếp gấp mềm mại trên
chiếc váy của một người mẹ.

Một con nhện treo bất động trên khung cửa, giống y hệt bốn phút trước đó.
Bicé biết bốn phút này không đi đâu cả. Nó biết tất cả mọi thứ đã dừng lại
bởi vì nó muốn thế. Lúc này toàn bộ ngôi nhà - có lẽ là toàn bộ thế giới - là
cái chuồng yên tĩnh của nó, nơi không thứ gì di chuyển, cả thời gian cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.