LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 105

phủ không trung phía trên nó khi nó nằm đó bất tỉnh - các tế bào gào thét
với tốc độ điên cuồng về phía lãng quên.

Bicé mở một cuốn sách khác, một tập thơ Ba Tư. Tóc nó như lông chuột,
móng tay bẩn thỉu và lởm chởm. Nhưng không có ai bên cạnh nhìn nó cả,
và không ai có thể nghe thấy nó - ngoại trừ Singer, nhà thơ Ba Tư sắp già
trong cuốn sách của nó. Ông ta có thể nghe thấy nó, nhưng chỉ khi nó nói
tiếng Ba Tư. Đó là những gì nó đang học từ cuốn sách trong khi nói chuyện
với hư không. Nó cũng có thể nghe thấy ông ta, một giọng nói dịu dàng lấp
đầy những giờ đơn độc, “Xin chào, người bạn của tôi.” Bicé nói bằng tiếng
Ba Tư rồi giở sách.

Singer đáp lại điều gì đó. Bicé nheo mắt. Singer chồm tới, về phía viền ánh
sáng, nơi Bicé chỉ liếc thấy được hàng ria mép của ông ta. Ông ta thì thầm,
“Một con chim đã lấy mất bút của ta.”

Bicé lấy một cuốn sách khác, một cuốn từ điển. Khi những từ bắt đầu bằng
chữ B bị lật qua, nó tự hỏi Belle đang nghĩ gì, ý nghĩ chưa hoàn thành của
con bé trong thời gian qua là gì. “Ông sẽ viết thư cho nhà vua bằng cách
nào?” Nó hỏi căn phòng tối thui bằng thứ tiếng Ba Tư vỡ lòng. Rồi nó nhìn
thấy một cái nháy mắt ngờ nghệch như một nụ cười khảm ngà.

Singer nói bằng giọng buồn buồn, lạo xạo, “Cô ấy không muốn ta viết thư.”

“Nhưng cô ấy chỉ là một con chim.” Bicé tập nói, phát âm của nó gần như
hoàn hảo.

“Không,” bóng tối đáp lại, lầm bầm thêm gì đó bằng giọng già cả. Và rồi
giọng Singer thay đổi, không còn là nhà thơ đáng tuổi ông nội mà nó biết
nữa. Thứ gì đó khác thì thầm tên nó.

“Có ai đó không?” Nó cất tiếng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.