LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 106

“Coooooó,” bóng tối đáp lại. Bicé nhảy dựng lên.

Một tia sáng lóe lên trong bóng đêm. Bicé nhìn hình thù của ông già, nụ
cười thân thiện của ông ta giờ đã trở nên xấu xa, mắt ông ta đột nhiên thay
đổi. Đó là con mắt bị thiêu và đóng dấu.

“Dừng lại.”

Nhưng hư không tiếp tục chế nhạo nó, giọng nói vút cao hơn, “Ở đây không
có chỗ cho một cô gái nhỏ. Không có chỗ nào để nấn ná lại.”

“Dừng lại, Vileroy, dừng lại!”

Ngôi nhà bắt đầu lên tiếng trở lại. Những vật dụng lấy lại tiếng vo vo. Bên
ngoài cửa, ai đó nặng như Christian lảo đảo đi qua. Bicé há mồm hớp lấy
luồng không khí mới, bụng đói cồn cào, hoảng sợ rằng nó sẽ không bao giờ
có thể thoát khỏi mụ bảo mẫu. Những cơ thể lại sống trở lại. Nó sợ đèn bật
sáng, sợ tất cả các âm thanh. Nhưng nó đã nhẹ nhõm hơn. Mặc dù mỗi tiếng
kèn kẹt từ bản lề cửa, mỗi tiếng váy áo sột soạt cũng làm nó nhảy dựng lên,
chí ít thì nó cũng không chỉ còn một mình nữa - một mình với bóng tối. Nó
sẽ phải rửa ráy sạch sẽ trước khi ra ngoài. Nó sẽ lại phải đối mặt với sự
chuyển động của thời gian, nhưng điều đó sẽ không quá kinh khủng. Bởi vì
ít nhất thì thế giới của sự sống là một con quỷ mà nó đã biết.

Khi Bicé mở cửa, Madame Vileroy đang đứng chờ. Nó không nói gì.
Madame Vileroy chìa ra một lọ thủy tinh. Bicé giật lấy từ tay mụ và nuốt
cái thứ nước đặc quánh màu xanh sậm đang từ từ trườn ra khi nó nghiêng
cái lọ. Nó nhìn mụ bảo mẫu, bực mình vì mụ đứng đó xem nó uống hết lọ
thuốc.

“Sao?” Nó hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.