LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 110

Belle nói, “Nó sẽ không làm bất cứ điều gì.

“Có đấy,” Victoria nói, rồi nó quay sang Valentin, “Chỉ cần nhớ là tôi biết
tất cả những gì cậu làm, đồ vô dụng ngu ngốc. Cậu quá kiêu ngạo nên rốt
cuộc không dám tự thừa nhận điều đó.”

Valentin vẫn mỉm cười. Những nhận xét của Victoria gần như không ảnh
hưởng đến nó. Victoria chỉ gườm gườm nhìn nó, khoanh hai tay trước ngực,
và hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm.

“Cậu chỉ làm bất kỳ điều gì cậu muốn. Cậu không quan tâm nó sẽ làm ai tổn
thương. Tôi đoán điều đó di truyền trong cả gia đình cậu.”

Mặt Valentin trở nên trắng bệch. Victoria có thể thấy sự đau đớn trong mắt
Val khi nó nhắc đến gia đình cậu ta, và bằng cách nào đó phản ứng của Val
làm nó dịu lại, làm nó cảm thấy khá hơn.

Khi Val lên tiếng, giọng nó đã khác đi, hơi căng một chút, “Chà chà, Vic.
Cậu đúng là không thể chịu đựng nổi.”

Đột nhiên Belle bắt đầu nức nở, “Tôi ghét ngôi nhà này.” Nó nói khẽ, vì lý
do nào đó nó cảm thấy xúc động vì cái tát không bao giờ xảy ra, một sự
phản bội không bao giờ bị phát hiện, “Tại sao chúng ta không thể sống
trong ngôi nhà khách mãi mãi chứ?”

“Thật giống cậu quá, Belle à, khi nghĩ rằng một ngôi nhà đẹp đẽ hơn sẽ làm
cậu hạnh phúc,” Victoria nói. “Tôi sẽ không bao giờ sống trong ngôi nhà
đó. Nó không có thực.”

“Cái này cũng không!”

“Cái này thì có đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.