LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 112

dụng quá nhiều. Nó đập theo một nhịp không ổn định. Như một trái tim kim
loại bị khiếm khuyết.

“Để xem,” Madame Vileroy thì thào vào tai Valentin, hơi thở của mụ làm
nó rùng mình.

Valentin bắt đầu đọc thuộc một bài thơ cho mụ nghe. Một bài sonnet trữ
tình mà nó vẫn chưa thuộc kỹ lắm. Mỗi lần bị mắc lỗi, nó lại quay lại, cố
gắng làm bài thơ liền mạch nhất có thể. Với mụ, nó muốn làm cho bài thơ
thật hoàn hảo. Nó luôn luôn sẵn lòng trình diễn vì mụ bảo mẫu xinh đẹp của
mình, người đã ban tặng cho nó quá nhiều thứ.

“Sao con không thể nào làm đúng được?” Nó hỏi khi mụ bảo với nó rằng sự
máy giật vẫn còn đó.

Mụ thở dài, “Con vẫn chưa đủ kiên nhẫn, Valentin à.” Mụ đặt một ngón tay
dài lên môi, “Con không quay hẳn về. Con không dám nắm lấy khoảnh
khắc hoàn hảo đó, và vì thế con nhầm lẫn, tóm lấy những điểm thời gian
xung quanh đó. Và rồi chuyện gì đã xảy ra? Như thể con luôn luôn bị nói
lắp.” Mụ ngả về phía nó. “Chọn một đối tượng để tập trung vào đó. Con cần
một cử động nhỏ nào đó mà mình có thể lần tìm lại một cách thường xuyên.

“Nhưng không thể biết trước được con muốn quay lại vào lúc nào. Khi con
biết được là mình đã nói sai thì khoảnh khắc đó đã trôi qua rồi.”

“Phải,” Madame Vileroy nói với một nụ cười thỏa mãn, “Đó là lý do vì sao
con luôn phải lần tìm thứ gì đó. Con không thể đột nhiên nhớ ra rằng mình
cần nó sau khi đã nói sai. Đến lúc đó thì đã quá muộn.”

“Như thế thật sự khó.” Valentin nói.

“Đó là một công việc đòi hỏi mánh khóe, Valentin. Đó là lý do vì sao nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.