LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 113

được gọi là dối trá. Con phải nhớ rất nhiều những chi tiết để hoàn thiện nó.”

“Nhưng nó có thực sự là dối trá không? Ý con là, những thứ mà con thay
đổi không bao giờ xảy ra, đúng không? Con quay trở lại đúng lúc và thay
đổi chúng.”

“Chà, trên một phương diện thì đúng. Con thấy đấy, Valentin, không có thứ
gì giống như thời gian cả. Nó chỉ là một con đường, một đường mòn mà
người ta di chuyển trên đó. Nhưng hầu hết mọi người đều không thể đi tới
đi lui trên con đường này. Phần lớn thế giới ở trên một con tàu, luôn di
chuyển về phía trước, tăng tốc về phía cái chết, với một thời gian biểu định
sẵn và có người nào đó dẫn đường. Con, cưng ạ, là người duy nhất đứng
trên bàn chân của mình. Con có thể đi lui rồi đi tới và trải nghiệm mọi thứ
hết lần này đến lần khác. Đôi khi con có thể làm những việc nhằm định lại
đường đi cho con tàu. Nhưng người khác vẫn cảm thấy con tàu nên đi như
thế nào. Đôi khi họ cảm nhận được sự dối trá. Đó là lý do vì sao con phải
thận trọng, nếu không họ sẽ biết, và rồi ghét con vì điều đó.”

“Con đã sử dụng chiếc đồng hồ cũ này,” Valentin nói đồng thời cọ cọ ngón
tay lên chiếc đồng hồ cũ rích. “Nó luôn chạy chậm, và nhịp thì cứ thay đổi.
Con cố gắng nhớ những nhịp bị bỏ lỡ.”

“Đó là một khởi đầu.” Madame Vileroy nói.

Valentin xích lại gần mụ, “Có muốn luyện tập cùng con không?”

“Không,” mụ bảo mẫu xinh đẹp nói, rồi bước đi.

Valentin nhìn chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay. Thậm chí với tất cả sức
mạnh đó, sự khước từ nhỏ nhất cũng làm nó trở nên yếu đuối, làm nó cảm
thấy mình như một đứa bé. Nó ghét nhất là cảm giác đó - rằng nó là đồ bỏ
đi, không được yêu quý, không là gì đặc biệt. Không là gì đặc biệt đối với
mụ. Một cách chậm rãi, nó nắm tay lại quanh chiếc đồng hồ cũ hỏng. Chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.