LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 114

đồng hồ đóng tách trong tay nó và dừng chạy. Nó hít vào một hơi dài và
quay trở lại với bàn ăn sáng trống không. Nó ngồi xuống một chiếc ghế ướt
sũng nước trái cây, quan sát đống thức ăn be bét trên sàn, chiếc đồng hồ bị
nắm chặt trong tay nó. Nó nhắm mắt lại và quay ngược thời gian - đến thời
điểm nó cần, đến cái giây phút khi mà nó còn đang thấy vui thích.

“Cái này thì có đấy!”

“Không!”

Đột nhiên, một lần nữa, toàn bộ chiếc bàn bếp bị nhấc lên không trung - và
Valentin nhận thấy ngay cả đám sữa trong bình cũng bay theo một hình
vòng cung như lần trước - lật nghiêng, và đổ sầm xuống sàn nhà. Rồi
Christian nói, “Thôi cãi nhau đi.”

Và lần này, trong khoảng lặng ngay sau đó, Valentin ngả người ra sau và
nói, “Còn ai nữa nghĩ rằng Vileroy khá là nóng bỏng?”

“Im đi!” ba đứa còn lại lên tiếng, gần như cùng một lúc.

***

Christian quay về phòng. Trên đường đi, nó bước qua Madame Vileroy
đang tựa người vào tường. Nó không dừng lại, “Con là một cậu bé ngoan,
Christian,” mụ nói khi nó đi ngang qua.

Nhưng lúc này Christian không muốn làm bất cứ điều gì với mụ. Nó chạy
về phòng. Khi mở cửa, nó nhìn thấy mụ đã thay đổi vài thứ. “Ta có một
món quà cho con. Con xứng đáng có một món quà.” Nó không hề cảm thấy
hơi thở của mụ trên cổ, nhưng mụ đứng rất gần và đáng lẽ nó phải cảm
nhận được. Ở giữa phòng là một cái bể biệt lập. Nó đã nằm trong cái quan
tài đó nhiều năm rồi, nhìn chằm chằm lên trên khi cái nắp đóng lại phía trên
nó, để dòng nước đặc như máu vỗ quanh người nó. Bóng tối sẽ chảy vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.