LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 119

“Cậu nghĩ Christian bị xuống tinh thần hay sao đó à?” Belle hỏi khi bọn trẻ
ngồi quanh căn phòng lộn tùng phèo, chiếc bàn vẫn lật nghiêng bên cạnh
chúng. Không đứa nào thực sự quan tâm đến chuyện dọn dẹp mọi thứ.
Chúng chỉ việc rời khỏi khi xong việc, và lần sau khi chúng quay lại, căn
phòng sẽ lại sạch sẽ. Có thể là nhờ những người hầu, rô-bốt, yêu tinh, hay
nô lệ - chúng chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó.

“Nó chỉ cáu tiết thôi.” Victoria nói.

“Luôn là những kẻ trầm lặng,” Valentin nói, “những kẻ trầm lặng với ba đai
đen.”

“Bọn mình nên xem cậu ấy có sao không.” Bicé nói.

Chúng ngồi cùng nhau, nhìn chỗ mứt dâu đang chảy tràn qua một chiếc
bánh kếp, lòng đỏ trứng thì vỡ nát trên lọ đựng muối. Cuối cùng Victoria
đứng dậy, “Tôi chẳng có thời gian để thơ thẩn với những kẻ thất bại không
thể kiểm soát chính bản thân mình. Tôi phải chuẩn bị một bài hùng biện và
tìm cách để thoát khỏi môn giáo dục thể chất.”

“Tôi đang viết một bài thơ,” Valentin nói. “Có lẽ tôi có thể sử dụng toàn bộ
chuyện này...”

“Tôi sẽ ở trong phòng tìm ra chất có thể tẩy bỏ cái này,” Belle nói, tỏ ra
giận dữ trước một vết nhỏ màu đỏ trên vai.

“Cậu chẳng cần chất gì để tẩy bỏ cái thứ đó,” Victoria nói, “chỉ cần chút
kem trị mụn thôi.”

“Tôi không muốn Thomas nhìn thấy nó...”, Belle mơ màng, tâm trí nó lại
lang thang. “Tôi nên tìm hiểu thêm về Lucy. Sao mà anh ấy có thể thích con
bé đó hơn tôi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.