LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 123

“Phải, nhưng...”

“Vì thế dù cậu bé có hay không có dấu hiệu - với tất cả tài năng đó, sản
phẩm của ta đã bị xử tử hình.”

“Làm ơn thôi đi. Làm ơn thả tôi ra.”

“Chỉ hai câu hỏi nữa thôi, Monsieur Bodin. Điều gì làm ngươi nghĩ rằng
quỷ dữ là hắn ta? Và tại sao lại không có dấu hiệu nào trên người ngươi?”

***

Sáng hôm đó cũng giống như sáng hôm trước, Belle tỉnh dậy với đôi môi
khô rang và mắt thì bị hàn kín bởi nước mắt đã khô. Kể từ bữa tiệc Giáng
sinh, Belle đã cảm nhận được mùi hôi thối của chính mình rõ hơn bao giờ
hết. Giờ lại càng rõ ràng hơn bởi vì nó đã hi vọng rằng mùi hôi đó có thể
biến mất, bởi vì nó đã có người mà nó muốn có, một người không chịu ở lại
với nó. Sáng hôm đó, sau ngày diễn vở kịch của trường, nó đã loạng choạng
đi vào phòng tắm, té nước cực nóng lên mặt hết lần này đến lần khác cho
đến khi có thể mở mắt ra. Khi đã mở được mắt, nó nhìn đôi mắt hoàn hảo
của mình - hai biển pha lê, được phá ra từ một cơn bão, lúc này yên bình và
buồn mênh mang.

Lúc ăn sáng nó xúc một xiên bưởi chùm. Nó không còn nhận thấy hơi thở
của mình đã làm thứ nước trái cây đắng nghét lên men thành rượu thiu; hay
trong bữa sáng, món sữa của nó đã vón cục lại trong tô ngũ cốc. Nó lắng
nghe tiếng nói chuyện huyên thuyên, hi vọng không bắt gặp Bicé đang nhìn
mình. Thế rồi Valentin đã bật cười về điều gì đó mà cậu ta làm. Mọi thứ
trong người nó cảm thấy sợ hãi điều đó. Thế rồi Christian lật tung bàn và
không hiểu sao sau đó nó lại cảm thấy an toàn.

Nó bước về phòng với cái bụng nhộn nhạo - giống hệt sau mọi bữa ăn. Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.