LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 140

không thể với tới... một linh hồn không dành để mua bán. Tôi muốn ai đó
không có dấu hiệu.”

“Ngươi biết điều đó không được phép, Nicola.”

“Tôi nghĩ mình đã tìm ra cách.”

***

Victoria rất vui kể từ khi Madame Vileroy làm tất cả để quả quyết rằng
tương lai của nó sẽ sáng rực như sao mai. Nó sẽ đi vào lịch sử mãi mãi. Giờ
đó là một món quà Giáng sinh.

Quấn trong khăn tắm, Victoria nhìn chính mình trong gương. Nó nhìn cái
dấu hiệu đen, vẫn hiện rõ trên làn da ẩm ướt trên ngực. Đột nhiên nó giật
mình trước một tiếng động trong phòng. Victoria quay lại và nhìn thấy
Madame Vileroy đang ngồi trong góc như một con rắn cuộn, quá im ắng
đến nỗi không ai chú ý - nụ cười trên miệng như một con quỷ đang cố tỏ ra
nghiêm trang. Mụ trông như hiện thân của một người mẹ hoàn hảo.

Rồi mụ lên tiếng, “Mặc quần áo vào. Ta muốn chỉ cho con một thứ.”

Khi bọn họ bước xuống hành lang, Victoria trở nên càng háo hức và sợ hãi
hơn. Những ngọn nến lập lòe, và nó bắt đầu cảm thấy thứ gì đó đang bò lên
cánh tay và mặt nó. Nó không biết đó là gì, nhưng chẳng hiểu sao nó không
cảm thấy đơn độc. Victoria nghe thấy tiếng vo ve, âm thanh đó dần trở nên
lớn hơn khi họ bước xuống khu hành lang tối và lạnh. Không giống tiếng vo
ve của ong mật hay ong bắp cày. Đó là ánh sáng và cảm giác lay động,
giống như hàng triệu đôi cánh nhỏ vỗ khắp mọi nơi, bị nhốt vào một không
gian chật hẹp. Victoria nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy bất cứ hình ảnh đáng sợ
nào mà Madame Vileroy đang dành cho nó. Họ bước vào một căn phòng.
Tiếng vo ve đã trở nên ầm ĩ đến mức nó gần như không thể nghe thấy tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.