LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 138

“Thật sao? Một gia đình tan vỡ ư?” Cô LeMieux hỏi, bị lôi ngược trở về
thời thơ ấu tổn thương của chính mình, lúc đó cô đã phải làm việc cực khổ
như thế nào và không có người nào để yên cho cô ra sao.

“Chắc chắn rồi. Một ca kinh điển.” Tay bác sĩ nói, tay vuốt ria mép, “Chính
cái thực tế bọn trẻ là trẻ mồ côi đã làm chúng dễ xúc động với tất cả những
chấn động về cảm xúc”.

“Nhưng Victoria có vẻ vượt trội hơn hẳn mức bình thường. Quá quan tâm
đến chuyện trường lớp, theo đuổi Phần thưởng Marlowe... Tôi chỉ nghĩ
rằng...”

“Một vẻ ngoài trau chuốt giả tạo. Theo quan điểm chuyên môn của tôi, cô
bé đang khóc thầm trong lòng đấy,” ông ta nói, chặc lưỡi và lắc đầu, rồi nói
thêm vào, “Tất cả bọn chúng đều thế.”

“Tội nghiệp quá,” cô LeMieux vừa nói vừa ngồi lại trên ghế. Cô cảm thấy
một nỗi cảm thông bất chợt dành cho Victoria và những khiếm khuyết về
thể chất cũng như tình cảm của cô bé, tất cả những trở ngại đang đẩy cô bé
xuống trong khi nó cố gắng tự kéo mình ra khỏi cái hoàn cảnh kém may
mắn của mình.

***

Ngày hôm sau, Victoria nhận được một lá thư chuyển đến từ Trường
Marlowe, thông báo là theo cuộc điện thoại về căn bệnh bị nỗi sợ ám ảnh và
tình trạng “thể tạng kém” của nó, nó sẽ được miễn học các lớp sức khỏe và
giáo dục thể chất kể từ giờ trở đi - và chúc nó may mắn trong hành trình
theo đuổi Phần thưởng Marlowe vào cuối kỳ học tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.