LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 137

“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi hiểu.” Madame Vileroy nói êm ru.

Ngay lúc đó, Christian lao vào phòng, mặt đỏ bừng, nước mắt ngang dọc
trên má. Nó hét lên cái gì đó rời rạc, hất tung bất kỳ thứ gì có thể vỡ.
Madame Vileroy biết rằng ngay cả chính cũng không thể biết được vì
sao mình lại trở nên điên loạn như thế. Nhìn thấy món bánh mỳ kẹp xúc
xích như là một lời buộc tội, và thế là nó nổi trận lôi đình. Giờ thì Christian
đang lắp bắp mấy lời báng bổ, khóc như đứa trẻ, và đập phá như con thú.
Cuối cùng, khi cục tức căng phồng trong ngực đã xẹp xuống, nó mới nhận
thấy các vị khách đang trợn trừng mắt trên ghế sô-pha. Nó không nói gì
thêm nữa, chỉ quay lưng và vọt xuống nhà bếp. Từ phòng khách, hai vị
khách đang sửng sốt có thể nghe thấy Christian sập cửa và quát tháo.

“Hai con, đi với ta ngay,” Madame Vileroy đứng dậy như thể mụ sẽ xử lý
tình huống này. Mụ quàng một tay quanh Belle như một người mẹ, Belle
trông có vẻ bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mụ bảo mẫu
đã sống vì những giây phút như thế này - những phút đầu tiên của sự rạn
nứt khổng lồ đã đến, những mầm non của sự ngờ vực chắc chắn giờ đã
được ươm lên giữa Belle và Christian, “Các vị thứ lỗi nhé.”

Hai vị khách ngồi im thít trong vài phút. Tay bác sĩ lên tiếng trước.

“Nổi điên vì tâm thần phân liệt. Thật hiếm ở độ tuổi này, nhưng khá thú vị.”
Ông ta lẩm bẩm.

“Ông có quen gia đình họ không?”

“Không, tôi là bác sĩ tâm lý cho thiếu niên.” Ông ta nói với vẻ bị xúc phạm.
“Thật là buồn khi thấy một gia đình tan vỡ. Tôi sẽ yêu cầu được hội chẩn
riêng một-một với từng đứa trẻ ngay lập tức, đặc biệt là mấy cô con gái.
Dường như mấy cô con gái là những người cần nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.