LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 142

“Bước tới trước mấy bước đi.”

“Sao cơ?” Victoria sửng sốt và hoảng sợ, “Cô muốn con bước vào à? Bọn
sâu bướm ở khắp nơi.”

Madame Vileroy không trả lời. Victoria dợm bước một bước ngắn vào
trong, rồi một bước nữa, và rồi nhanh chóng nó đã đứng giữa đám mây mù.

Nó không thể nhìn thấy Madame Vileroy, hay cánh cửa, hay mấy bức tường
- chỉ có bọn sâu bướm bay xung quanh ngày một nhanh hơn. Khi chúng
cảm nhận được sự có mặt của nó, chúng bắt đầu tụ tập quanh đầu nó, bay
vùn vụt vòng quanh như lũ thiêu thân kéo đến quanh ngọn lửa. Trong đời
Victoria chưa bao giờ hoảng sợ đến thế. Nó không thể nhìn thấy thứ gì
ngoài màn sương mù côn trùng; nó cũng không thể nghe thấy gì khác. Tất
cả những gì nó có thể làm là đứng đó và hi vọng bọn sâu bướm không làm
nó bị thương. Nó cảm thấy mất tinh thần khi những cái cánh đập vào mặt
nó. Thế rồi nó với tay ra, cho phép vài con lởn vởn phía trên và phía dưới
cánh tay sải ra của nó. Cánh sâu bướm mềm mại, như một cái khăn quàng
lông khổng lồ, và nỗi sợ hãi của Victoria bắt đầu giảm dần. Tuy vậy, nó vẫn
còn lâu mới cảm thấy thoải mái. Bọn sâu bướm ở khắp nơi. Đột nhiên nó
ước gì mình đã mặc thêm nhiều quần áo hơn.

Thế rồi nó nhận ra một điều. Tiếng vo ve không phải là tất cả những gì nó
có thể nghe được trong cơn lốc tiếng ồn của lũ côn trùng. Nó có thể nghe
thấy một thứ gì đó khác. Mắt Victoria cố định vào một con sâu bướm đang
bay về phía nó. Khi con sâu bướm bay vút qua mặt nó, nó nghe thấy một từ
thì thào giữa tiếng vỗ cánh.

Rrrrrrrrr. “Spencer.” Rrrrrrr.

Thế rồi một con sâu bướm khác vo ve bay qua. Nó cũng thì thầm gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.