LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 173

kính mười bước thì đảm bảo với ông tôi sẽ không bao giờ nghe hết những
lời la ó chửi rủa của toàn bộ cái đội cổ vũ ấy.”

Nhưng không có gì ngăn được Valentin lúc này. Nó đang rất hào hứng, và
nó không có ý định bỏ qua cơ hội vui vẻ đến nhường này. Nó vỗ lên vai
Dustin (đó là một hành động kỳ lạ nếu so sánh sự khác biệt về chiều cao
giữa hai đứa) và bắt đầu kéo Dustin về phía Missy.

“Tôi lấy bản thân đảm bảo với ông là cô nàng sẽ không bao giờ nổi cáu với
ông về chuyện này. Tôi hứa đấy. Giờ thì đi với tôi.”

“Này, thả tôi ra. Tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy đâu.” Dustin cố thoát
khỏi sự lôi kéo của Valentin. Nhưng cậu chàng quá xương xẩu và yếu nên
không thể thoát được. Và chiều cao của nó cũng đang phản bội lại nó, tất cả
làm nó loạng choạng lao về trước, đến ngay trước ngăn để đồ của Missy.

“Này!” Cô nàng hét lên khi một chồng bút chì rơi ra khỏi hộp, “Anh muốn
gì?”

“Chào Missy. Tôi là Valentin. Còn đây là Dustin. Dustin McGuiness từ
dòng họ McGuinesses ở Belfast.”

“Sao cũng được.” Missy đảo tròn mắt và trề môi làm Dustin thở dài thườn
thượt, điều đó khiến Missy cười khẩy với vẻ miệt thị.

“Chà.” Valentin nhảy ngay vào vấn đề, “Bọn tôi chỉ muốn biết một chuyện
nhỏ thôi, Missy. Sẽ mất gì để em chịu hẹn hò với anh bạn Dustin này?”

“Hay thật,” Missy nói, tay sập cửa tủ để đồ, “nhưng tôi sẽ không bao giờ đi
chơi với kẻ đó.”

Dustin bắt đầu đổ mồ hôi và quay lưng bước đi, miệng thì thào, “Tôi xin
lỗi,” gần như với chính mình. Valentin túm lấy tay cậu chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.