LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 183

Thế rồi Valentin nhìn thấy Madame Vileroy bước về phía nó một lần nữa.
Bọn sâu bướm, vô hình trên vai Valentin chỉ một giây trước đó, giờ đang
bay thoải mái quanh mụ bảo mẫu, như thể chúng được nạp năng lượng từ sự
có mặt của mụ vậy.

“Vui chứ?” Mụ bảo mẫu hỏi.

“Lúc nào chẳng thế,” Valentin nói với sự tự tin đã được tăng thêm chút ít.

Mụ chồm qua vai nó, đúng lúc nhìn thấy những bức ảnh giả biến mất, “Chà,
con yêu. Con có định hủy cái... màn trình diễn nho nhỏ này không?”

“Hủy á? Tại sao con phải hủy nó?”

Mắt Valentin vẫn còn gắn với bức ảnh thật duy nhất. Nó ngẩng lên và thấy
mụ bảo mẫu nhướn đường cong hoàn hảo của hàng lông mày bên trái lên,
như để làm nổi bật con mắt hỏng. Nó chỉ nhìn thẳng mụ trong một khoảnh
khắc. Nó không thể giấu mụ điều gì. Mụ biết. Mụ biết nó thích gì từ cái
màn trình diễn kỳ dị này. Một cảnh tượng có thể nói là không thể xảy ra,
việc tạo ra một điều gì đó gớm ghiếc, kỳ dị và đơn giản là lố bịch, một con
quái vật hai đầu. Nhưng điều mà Valentin hi vọng mụ không biết là nó thực
sự cảm thấy một chút vui mừng cho Dustin.

“Buồn nôn lắm...” Valentin lắc đầu và nhét điện thoại vào túi.

Nó quay lưng lại với Madame Vileroy và nghĩ rằng mụ đã bỏ đi. Sau một
giây, nó rút điện thoại và mở bức ảnh ra. Một nụ cười toe toét nở trên môi
nó. Nhưng rồi trước khi nó có thể cất điện thoại đi thì bỗng một cử động,
một hơi thở lạnh giá trên cổ nó làm cho lớp tóc vàng trắng dựng đứng lên.
Và rồi một tiếng thì thào lọt vào tai nó, “Đừng lo, con yêu. Con có thể giữ
lại chiến tích nho nhỏ đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.