LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 184

Chương 10: CẢM NẮNG

Vào thời khắc nửa đêm - giờ phù thủy - cơn gió hú lên sợ hãi, cửa chớp của
những ngôi nhà đập điên cuồng qua bản lề, và cả ngôi làng say ngủ. Một
đàn quạ rải những chiếc bóng qua mặt trăng tròn vành vạnh như những
thiên thần bóng tối trong làng. Những con chó và những người cha ngáy
khò khò trên gối - ngay cả thợ làm bánh mì cũng trở mình không hay biết,
và người đào huyệt gục đầu đứng tựa cằm trên cán xẻng. Trước đó, những
bà mẹ đã lùa những đứa con quanh mình như những con gà mái hoảng sợ,

định sẽ đứng gác cùng với tỏi và cây phụ tử

[23]

buộc quanh cổ, bi sắt và nữ

trang rẻ tiền, lẩm nhẩm những câu chú bảo vệ cổ xưa để bảo vệ lũ trẻ khỏi
hậu quả của những sự kiện sẽ diễn ra đêm nay - nhưng họ đã ngủ thiếp đi.

Ở bên ngoài, những kỵ sĩ bóng đêm giờ đã tản ra. Lớp áo rách rưới vỗ lên
làn da trần bị bệnh thấp khớp, không hề cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo.
Chỉ có cậu bé trong ngôi nhà trên đồi là vẫn còn thức và nhìn thấy họ đang
lượn quanh xuyên qua đám mây bên ngoài cửa sổ nhà nó, kêu gọi bọn quạ
bằng âm thanh của nữ thần báo tử. Cậu bé biết nó không thể đánh thức cha
hay mẹ nó hay người hầu, hay thậm chí là con mèo của nó dậy - tất cả bọn
họ đều đang ngủ say như chết.

Nó túm lấy chăn và nhìn trân trân khi một hình thù bay theo những đường
tròn ngày càng nhỏ hơn về phía nó.

Mụ ngồi trên một cành cây, mái tóc vàng rực sáng được quấn gọn thành
một búi. Nhìn mụ vẫn y hệt như buổi chiều hôm đó khi mụ bị thiêu cháy trên
một cái cọc, búi tóc của mụ vẫn nguyên vẹn một cách hoàn hảo, gương mặt
vẫn điềm tĩnh. Nó đã nghĩ rằng mụ đã biến mất, rằng giờ mụ sẽ không trả
lời nó nữa. Nhưng mụ đã nghe. Mụ biết nó muốn điều gì đến tuyệt vọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.