LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 232

Chương 13: CỬA SỔ TRẮNG

“Không, William, chúng ta không độc ác. Chúng ta không đánh cắp chỉ để
chơi đùa. Chúng ta không phải là những kẻ lập dị duy nhất ghét con người,
nếu không ngươi sẽ không bao giờ có ta - quý bà bóng tối cho những bản
sonnet của ngươi - quá tử tế với ngươi. Không phải thế sao, William? Ta
không phải kẻ tàn ác. Chúng ta tạo ra những kẻ tàn ác. Toàn bộ nền văn
minh đặt trên vai của một số kẻ. Như người mẹ đầu tiên của thuở khai thiên
lập địa, chúng ta là mẹ của những kẻ đầu tiên cùng hàng ngũ - và chúng ta
cũng là những người giỏi nhất. Thứ bậc được tính theo tình chị em. Có thể
là số phận - ta nghĩ như vậy thì hay hơn - đã tạo nên nhóm những chị em có
định mệnh phải gắn với nhau.”

“Những chị em định mệnh... đó chỉ là một giấc mơ.”

“Không, William. Không có giấc mơ nào. Không phải là mộng. Ngươi phải
tin thế. Một ảo tưởng không thể thật được như thế. Nó không thể khơi
nguồn cảm hứng để ngươi viết được những vở kịch nổi tiếng - những vở
kịch làm ngươi trở nên vĩ đại, chứ không chỉ đơn thuần là con trai của một
đồ tể.”

***

“Đang làm gì ở đó thế?” Valentin hỏi, miệng cắn một miếng đào còn xanh
và ngồi xuống cùng Bicé tại chiếc bàn giữa nhà.

“Chỉ đọc thôi,” Bicé nói. Bao quanh nó là một chồng những trang giấy
nguệch ngoạc những ký tự không thể đọc nổi, “đang cố phân tích bài viết
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.