LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 230

Bà Wirth đang nhấp một ngụm trà, vội nuốt mạnh xuống và nói, “Ồ!” như
thể rất thất vọng.

“Tôi phải chuẩn bị một món quà.” Madame Vileroy nháy mắt với bà bạn
mới.

“Phải rồi, quà của Valentin.” Bà Wirth nói. “Cô sẽ tặng thằng bé cái gì?”

Nicola Vileroy nghiêng đầu, nheo mắt vẻ suy tư trước người phụ nữ già
nhạt nhẽo nhưng giao thiệp rộng, rồi nói đơn giản, “Một thứ làm cho nó say
mê và vui sướng. Một thứ hoàn toàn siêu thực chắc chắn sẽ túm lấy trí
tưởng tượng của nó và không chịu thả ra.”

“Ồ, Nintendo

[34]

, dễ thương làm sao!” Bà Wirth kêu ré lên trong lúc

Madame Vileroy xoa xoa cái đầu đau nhức của mình và lặng lẽ gọi một cốc
đôi cà phê - rồi rời khỏi.

***

Nicola Vileroy tận hưởng các buổi tối một mình. Trong khi bọn trẻ ngủ, mụ
lướt qua ngôi nhà và nhìn chúng. Mụ vô hình, bước chân không gây ra tiếng
động, hơi thở không tạo ra hơi ấm. Mụ chỉ đơn giản lướt xuyên qua phòng
của bọn trẻ, như một bà mẹ thận trọng canh gác cho các con và lên kế hoạch
cho ngày tiếp theo. Thường thì bọn trẻ đều ngủ say, và mụ bảo mẫu còn lại
trong thế giới riêng của mình. Mụ không phải đứng thẳng người, giữ dáng
vẻ quyền uy của mình. Mụ hơi cúi xuống. Búi tóc vàng của mụ còn lâu mới
gọn gàng, những xúc tu của mái tóc rối bù xù ra mọi hướng. Con mắt đóng
dấu của mụ không ánh lên màu xanh dương như ban ngày, mà rực lên và
làm người khác khiếp sợ trong thứ ánh sáng lờ mờ khủng khiếp của bóng
đêm vĩnh cửu bao trùm ngôi nhà. Trong bóng đêm của ngôi nhà, không có
âm thanh nào ngoại trừ tiếng đập cánh của vài con sâu bướm và tiếng thở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.