LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 279

“Ồ, thôi nào, bạn thân mến,” Madame Vileroy nở nụ cười điệu đà, “cả hai ta
đều biết chị là thế.”

Bà Spencer choáng váng - một phần do cái thực tế là Madame Vileroy có
gan nói ra những điều như thế, một phần từ cái hình ảnh mà mụ đã gieo vào
đầu bà ta. Bà ta định đáp trả, nhưng điều gì đó ở Nicola Vileroy làm bà ta
dừng lại, điều gì đó trong ánh mắt buồn bực và khinh khỉnh kia vẫn khiến
bà ta khao khát sự bầu bạn của Vileroy. Điều gì đó làm bà Spencer không
muốn trả miếng. Vì vậy bà ta co rúm người lại, nói vội câu tạm biệt rồi bỏ
chạy, những lời của Madame Vileroy vẫn bám chặt trong đầu, chúng bò
trườn dưới da bà ta như những con bọ dưới kính hiển vi, làm hỏng và phá
hủy bà ta.

***

Vào thứ ba sau cuộc thi golf, Belle lại chịu đựng một lần tắm rửa đau đớn
nữa. Madame Vileroy không có nhiều quy tắc trong nhà. Nó có thể ra ngoài
lúc nào nó muốn. Không có giờ giới nghiêm. Không hạn chế. Tối hôm đó
Belle sẽ có một buổi hẹn với Thomas. Cậu chàng đã phải thương lượng với
ông bố cả tiếng đồng hồ trước khi được phép đi chơi vào một buổi tối trong
tuần. Bố Thomas không trở thành ông chủ nhà băng hàng đầu của thành phố
bằng cách thua trong những cuộc thương lượng với lũ nhóc mười lăm tuổi.
Khi cuộc thương lượng kết thúc, Thomas đã phải từ bỏ kỳ nghỉ hè sắp tới
để tham gia thực tập ở văn phòng bố nó, ngồi chịu đựng một bài diễn thuyết
về tài chính hiện đại, và ghi tên vào một lớp tiếng Nhật trong Kinh doanh.

Ra khỏi phòng, Belle gặp phải Madame Vileroy đang ngồi ở phòng sinh
hoạt chung. “Hãy cẩn thận...”, mụ ngọt ngào nói. “Đừng quá gắn bó với
thằng bé. Và đừng quên ngày Chủ nhật.”

“Mọi chuyện với Thomas đều rất tuyệt. Anh ấy yêu con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.