LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 292

của Christian. Trên đường đi, trong lúc bốn đứa đang bàn tán về lời bào
chữa mới nhất của Victoria để không phải đi cùng bọn nó thì Bicé nhận thấy
Christian không nói gì cả từ khi bọn nó rời khỏi nhà, “Có chuyện gì thế?”
Bicé hỏi. “Christian lo sẽ bị thua à?”

Christian thốt lên một tiếng cười cụt ngủn đáng ngờ, “Tôi không muốn làm
thế.”

“Tôi biết,” Bicé nói. Nó nghĩ về tất cả những lần mà Christian buộc phải
đánh cắp, về cảm giác tội lỗi mà Christian cảm thấy sau mỗi lần trượt ngã.
Nhưng liệu có phải lúc nào Christian cũng cảm thấy như thế? Bicé nhớ một
lần Christian không cảm thấy quá tội lỗi. Khi cậu chàng tự do đánh cắp và
cười to như một đứa trẻ vô ưu. Có gì đó không đúng lắm, “Có nhớ hồi bọn
mình mới lên tám... hay có thể là bảy... bọn mình đã chơi ở công viên với
những đứa trẻ khác không?” Christian gật đầu.

Mắt Bicé đảo nhanh về phía Valentin và Belle. Valentin ho. Không đứa nào
nói gì cả, nhưng cả hai trông không thoải mái.

Bicé lại quay sang Christian, “Có nhớ Christian đã đánh cắp sức lực của
bọn chúng khoảng mười lần trong một trận đấu? Christian làm thế mỗi lần
bọn chúng cố đấu với chúng ta”.

“Ừ.” Christian bật cười, “Tôi nhớ.”

“Tại sao lúc đó lại dễ dàng thế?” Bicé hỏi.

“Ý Bicé là gì?” Christian đột nhiên trở nên cảnh giác.

“Ý tôi là, tại sao lúc đó Christian lại vui vẻ đến thế khi đánh cắp, và giờ nó
lại trở nên khó khăn thế? Có gì đã thay đổi?”

Bicé lại liếc nhìn Valentin và Belle. Đầu hai đứa cúi gằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.