LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 347

ra anh có nhiều thứ trong tập tài liệu kia có thể giúp anh chiến thắng trong
vòng chưa đến...” - Belle nhìn đồng hồ - “... mười phút.”

***

Christian và Valentin lẩn vào trong giảng đường ngay khi Belle rời khỏi
Thomas và đang bước về phía Bicé. Belle chĩa ngón cái về phía bọn chúng,
hoàn toàn phớt lờ Victoria - lúc này cô nàng đang đứng với Madame
Vileroy và ném ra cái nhìn gườm gườm chứa đầy sự căm ghét nhất mà nó
có thể tập hợp được.

Thomas tiến về phía bục diễn thuyết, cảm giác như thể ai đó đang thít lấy
cổ họng nó. Mình đúng là người dễ lừa, nó nghĩ. Nhưng có gì đó trong cách
Belle nài nỉ nó làm nó muốn lắng nghe. Lần này không phải là cách mà nó
cảm thấy trước đây. Nó không cảm thấy say sưa, hạnh phúc và yêu say đắm.
Có cái gì đó trong cách Belle nhìn nó làm nó tin Belle. Đó là đôi mắt của
Belle. Belle có đôi mắt chân thành. Thomas mở tờ giấy mà Belle đã đưa
cho nó và bắt đầu đọc.

“Ăn cắp là gì? Khi nào thì hành động ăn cắp có thể tha thứ được? Khi nào
ăn cắp là tội lỗi?” Thomas đọc với vẻ không thoải mái. Christian ngẩng mặt
lên. Belle nhìn Christian lắng nghe với vẻ chăm chú, rồi cúi xuống nhìn đôi
giày nó đang đi.

“Một hành động trở thành ăn cắp khi một trong hai điều kiện sau được thỏa
mãn. Thứ nhất, khi có tổn hại đến nạn nhân. Thứ hai, khi hành động đó
được thực hiện vì lợi ích cá nhân.” Thomas ngẩng lên mỉm cười. Nó có vẻ
hạnh phúc với cái đích mà bài thuyết trình dẫn đến, và Belle thở hắt ra nhẹ
nhõm. Mặt Christian trở nên trắng bệch và nó hóa đá tại chỗ. Belle mỉm
cười với Christian như thể muốn nói rằng những chuyện đó khác với trường
hợp của Christian. Chuyện ăn cắp đó khác với ăn cắp trong thế giới của bọn
chúng. Belle bị giằng xé giữa niềm háo hức dành cho Thomas và cảm giác
lúng túng trước Christian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.