LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 378

“Đó là lý do dấu hiệu của tôi mờ thế,” Christian nói, tay xoa xoa lên ngực.

“Đó là lý do tôi không có dấu hiệu, còn của Christian thì biến mất khi
Christian quyết định không muốn đánh cắp nữa,” Bicé nói. “Và nó giải
thích vì sao hai đứa mình lại nhớ Christian hồ hởi đánh cắp đến thế khi mới
lên tám. Những ký ức trước khi chúng ta lên mười đều là giả cả. Ôi,
Christian. Hai đứa mình đã có một cuộc đời ở nơi nào đó khác.”

“Bọn mình phải ra khỏi đây,” Christian dừng bước giữa chừng, còn Bicé
vẫn tiếp tục bước tới. “Bọn mình phải ra đi,” Christian lặp lại.

“Có lẽ,” Bicé nói.

“Đó là cách duy nhất để làm chuyện này trở thành đúng,” Christian nói.
“Bọn mình phải thoát ra.”

“Vẫn chưa.”

“Tôi không hiểu. Tôi đã nghĩ Bicé muốn ra đi tối nay. Bicé là người bị hại
nhiều nhất.”

Bicé dừng bước.

“Tôi xin lỗi,” Christian nói, “Tôi không định lôi chuyện này lên. Có thể
Belle...”

“Vẫn còn nhiều thứ bọn mình chưa biết hết.” Hai đứa nó đang đứng trước
một cánh cửa mà Christian chưa từng thấy trước đây. Đó là phòng của
Victoria.

“Bọn mình sẽ làm gì?” Christian hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.