LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 399

“Có đấy, chị đáng bị thế này. Em đã muốn trở nên xinh đẹp, nhưng chị cũng
đã chấp nhận món quà của mụ. Chị đã uống thuốc của mụ. Chị đã đủ cao
ngạo để nghĩ rằng mình có thể biết mọi thứ mà con người có thể biết trong
một cuộc đời. Chị không thể tin được... Chị đã trải qua cả cuộc đời trong
một cái hang ẩn náu.” Bicé thốt lên một tiếng cười mỉa mai.

Giờ Belle đã biết vì sao chị gái nó lại quá bối rối, quá sợ hãi cái thế giới mà
mình đã dành quá ít thời gian để sống, luôn luôn kiếm tìm một nơi để ẩn
náu.

“Em ước gì mình đã kiên nhẫn chờ đợi,” Belle nói, đầu nó vẫn nằm trong
lòng Bicé.

“Ý em là gì?” Bicé hỏi.

“Trông chị đẹp lắm. Lẽ ra chúng ta sẽ xinh đẹp. Giờ đây vì em mà cả hai
chị em đều không còn cơ hội nữa.”

Belle không thể ngăn dòng nước mắt chảy dài xuống hai gò má thô ráp, sần
sùi của nó. Nó cảm thấy một nỗi hối hận cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Ở
tuổi hai lăm, chị gái sinh đôi của nó như một bức tranh trên bưu thiếp
những năm 1920 - thật cổ điển, đôi mắt xanh trong vắt như hình ảnh ốc đảo
lung linh trên sa mạc trắng xóa, ngay cả trên tấm thiệp đen trắng. Belle gần
như có thể thấy Bicé, một lữ khách, một sắc đẹp thực thụ với mái tóc đen
nhánh lộng lẫy và đôi chân dài màu ô liu, hình ảnh của chính Belle ở một
cuộc đời khác, đứng trên sân ga với cái mũ thời trang, mái tóc bay phấp
phới, tạo dáng cho một bức ảnh, một hình ảnh quá thoát tục đến nỗi người
ta nghĩ là không thực. Nhưng đã quá muộn. Giờ Bicé trông đã già hơn, vẻ
đẹp mới có trên khuôn mặt đang từ từ chuyển sang tuổi trung niên, và
chuyển dần theo hướng không thể nghĩ đến. Bicé đang thay đổi theo từng
phút, và Belle cảm thấy trái tim nó nhảy ngược lên cổ họng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.