LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 429

“Nhưng Bicé sẽ không trẻ ra được nữa.”

“Tôi sẽ giữ nguyên như thế này.” Bicé trao cho Christian một nụ cười như
thể nói với cậu bé rằng như thế này thì tốt hơn - rằng nó nên can đảm.

Ngay khi ba người họ lao đến lối thoát hiểm ở ban công bên dưới, Christian
nghe thấy âm thanh gì đó.

“Cái gì thế?” Nó hỏi rồi nhìn lên qua cửa sổ vào trong căn hộ. Madame
Vileroy đã rút vào trong bóng tối, nhưng thứ gì đó đang trở nên ngày càng
ầm ĩ hơn cho đến khi đinh tai nhức óc. Đột nhiên, một đoàn côn trùng bay
vọt ra khỏi ô cửa sổ như một phát súng thần công, bao phủ họ như một tấm
chăn dày sụ, đáng ghê tởm. Belle hét lên. Bicé quay sang Christian, “Ngăn
chúng lại giống như Christian đã làm lần trước.” Khi bầy côn trùng bay
liệng xung quanh Christian, chạm vào khắp nơi trên thân hình nó, nó nhắm
mắt lại và chuẩn bị cho lần đánh cắp cuối cùng. Sau một giây nó mở mắt ra.
Không có gì thay đổi.

“Lẽ ra chúng ta nên biết. Giờ chúng ta không thể sử dụng món quà của mụ
ta nữa,” Bicé nói. “Chạy thôi!”

Họ cố phớt lờ bọn côn trùng trong khi trèo xuống lối thoát hiểm và chạy
xuống đường phố. Bicé liếc nhìn lại bắt được vẻ mặt hoảng hốt của
Christian. Cậu bé cố tỏ ra cứng rắn, nhưng không có món quà lần đầu tiên
nó trở nên tay không trong suốt một thời gian dài. Đến vòng xoay gần đó,
cả ba dừng lại và nhìn nhau, hoang mang, không biết quay về hướng nào.
Họ nấn ná ở đó như những đứa trẻ nhỏ bỏ nhà ra đi, không mục đích, hoảng
sợ và đầy ắp cảm giác ngờ vực bản thân. Nhưng rồi Bicé mỉm cười và tiếp
tục bước tới, hai đứa kia đi theo. Từ xa, họ có thể nghe thấy tiếng một chiếc
xe hơi băng qua đại lộ. Nhưng trên con phố nhỏ đó ở New York, không có
ai nhận thấy có ba kẻ lánh nạn đang chạy trốn trong đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.