LINH HỒN VÀ QUỶ DỮ - Trang 54

“Lucy!” Bà ta gào lên, cổ chân gần như bị bẻ quặt trên đôi giày cao gót.

Lucy phát hiện ra nụ cười gian xảo trên mặt Victoria. Còn Victoria nghe
thấy Lucy nghĩ, Ôi, làm ơn đừng để mẹ làm chuyện này ở đây.

Vẫy vẫy cái bánh xốp trước mặt cô con gái, bà Spencer lặp đi lặp lại, “Bồi
bàn
? Bồi bàn?”, như thể đó là một tội ác không thể tha thứ. Bà ta túm lấy
khuỷu tay con gái và kéo đi. Vừa đi theo mẹ, Lucy vừa quay lại gườm
gườm nhìn Victoria. Nó chỉ biết rằng Victoria có liên quan gì đó đến chuyện
này - và có thể Bicé cũng thế.

Bicé bắt được ánh mắt đó và cố gắng nói gì đó, để tách mình ra khỏi những
chuyện đang xảy ra, để nói với Lucy rằng nó cảm kích thái độ thân thiện
nho nhỏ mà Lucy đã thể hiện với nó biết nhường nào, nhưng nó không thốt
ra được lời nào. Và rồi Lucy đi mất.

“Chà, có tác dụng đấy.” Victoria thở hắt ra thoả mãn, “Giờ đến lượt mụ cố
vấn đó.”

Victoria vênh váo bước đi, để Bicé lại với tình trạng không bạn bè, và một
mình với Madame Vileroy.

“Nào nào, Bicé, ta sẽ làm bạn với con.” Madame Vileroy nói.

***

Từ xa, Belle quan sát một nhóm thiếu niên cùng độ tuổi với nó. Cụ thể nó
đang nhìn một cậu con trai, tim nó đập thình thịch trong khi quan sát vẻ bề
ngoài dễ mến của cậu ta, cách cậu ta cử động, cách cậu ta cầm đồ uống.
Belle tự nhẩm lại tất cả những gì mà Vileroy đã kể về Thomas. Cậu ta là
con trai duy nhất của Charles Goodman-Brown, một giám đốc ngân hàng có
tiếng. Vợ ông ta, tức mẹ Thomas, đã mất vài năm trước. Nó vuốt thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.