LINH PHI KINH - Trang 1012

Chu Nguyên Chương khoát tay, ông quay sang hỏi Lạc Chi Dương:

"Đạo Linh, ngươi từng có đọc qua sách vở chưa?"

Lạc Chi Dương thưa: "Đọc sơ sơ dăm ba quyển."

"Sơ sơ cũng được.", Chu Nguyên Chương vui vẻ nói, "Ngươi là đạo sĩ,

không phải thư sinh, đọc sách mà nắm được nghĩa sách là tốt rồi, không
cần quá vụ vào văn chương chữ nghĩa. Như vậy đi, ta ra lệnh ngươi vào
làm phụ giảng trong đông cung, từ nay, cứ mỗi ba ngày, ngươi vô đông
cung bàn luận sách vở cùng Thái tôn."

Lời này hết sức đột ngột, mọi người ai nấy đều giật mình. Tịch Ứng

Chân buột miệng kêu: "Bệ hạ..."

Chu Nguyên Chương xua tay: "Ý trẫm ý đã quyết, đừng nhiều lời. Duẫn

Văn cháu..."

Chu Duẫn Văn còn chưa lấy lại thần tình, vội đáp: "Bệ hạ có gì dạy

bảo?"

Chu Nguyên Chương chỉ tay vào Tịch Ứng Chân: "Cháu cũng nên học

theo lối giao tình giữa ta cùng lỗ mũi trâu. Từ Hào Châu, lăn lộn trải qua
biết bao trận chiến sống còn, đến giờ, vẫn không thay đổi. Tiểu đạo sĩ xét
việc thông thoáng, chính là đủ bù đắp vào chỗ khiếm khuyết của cháu, nếu
cháu có thể tận dụng sở trường này, hắn chính là Tịch Ứng Chân của cháu
đó."

Chu Duẫn Văn còn chưa đáp lời, Hoàng Tử Trừng sau một lúc tự kiềm

chế, đã mất kiên nhẫn, y tâu: "Bệ hạ, hắn chỉ là đạo sĩ, sao có thể làm phụ
giảng cho trữ quân được..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.