LINH PHI KINH - Trang 1010

Lạc Chi Dương cười mà rằng: "Bảo bọn họ sử kế không thành."

Chu Nguyên Chương ngạc nhiên hỏi ngay: "Kế như thế nào?"

"Yến vương, Cốc vương phải hợp binh vào một chỗ, diệu võ dương oai,

đồng thời rêu rao rằng bệ hạ sắp thân chinh tuần tra phương bắc. người
Nguyên Mông cổ bước đầu thấy thanh thế thị uy, kế đó, nghe rêu rao, nhất
định sợ tới mức tè ra quần, ỉa đùn đầy khố mà chạy..."

Lạc Chi Dương còn chưa dứt lời, Hoàng Tử Trừng lớn tiếng quát mắng

ngay: "Lớn mật, đây là nơi nao mà mi với thân phận gì dám trước mặt bệ
hạ dùng ngôn từ ô uế, làm bẩn tai thánh thượng?"

Lạc Chi Dương nhất thời sa đà, hắn nghe quát thét, cũng bị tái mặt, thót

tim, Chu Nguyên Chương lại khoát tay áo, ông thản nhiên nói: "Không phải
phóng uế ra cứt đái thì phóng cái gì? Đâu có chỗ nào là bị cấm tuyệt? Cho
dù là đương kim hoàng đế, cần thì cũng ỉa đái .. thúi lắm. Đạo Linh, trẫm
hỏi ngươi, vì sao ngươi đồng ý tấn công Đao Kiền Mạnh, mà lại không
muốn đánh nhau to chống bọn người Nguyên Mông cổ?"

Lạc Chi Dương vẻ mặt sượng sùng, thưa: "Tiểu đạo chính vì có cảm

giác người Nguyên Mông cổ lợi hại gấp nhiều lần Đao Kiền Mạnh."

Ý này ra ngoài dự kiến, Chu Nguyên Chương hơi khựng một chút, rồi

ông cười ầm: "Bộ lợi hại thì không đánh à? Đúng là ý kiến trẻ nít! Chẳng
qua, cái câu ‘việc binh, việc chinh chiến là gian khổ, nguy khốn' này thật là
danh ngôn chí lý, lại còn có câu rằng ‘đại dũng nhược khiếp’ (người đại
dũng thì làm ra vẻ yếu hèn), kẻ làm tướng đôi khi cũng cần vẻ khiếp nhược.
Lão đây là vọt nhanh đánh mạnh, luôn luôn giục ngựa xông tới", nói đến
đấy, ông ta nhìn thẳng vào Chu Cao Hú, lạnh lùng hỏi: "Cao Hú, ngươi có
nghe được, có hiểu không?"

Chu Cao Hú đang miên man nghĩ vớ vẩn, nghe hỏi, y cả kinh, vội thưa:

" Nghe được... nghe được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.