Bộc Dương Chiêu đưa ra một sợi dây bằng da thuộc, Triệu Kiến Hoài
đón nhận, nói: "Thủy cô nương, nếu cô thực sự thành tâm, mời cô tiến ra
hai bước, đưa tay chịu trói."
Thủy Liên Ảnh ngần ngừ, cô gật đầu nói: "Được thôi.", cô ôm bạch
miêu, chầm chậm đi ra. Liên Hàng, Lam Vân đều hốt hoảng, họ ngăn chặn
cô: "Tiểu thư, đừng đi."
Thủy Liên Ảnh liếc sơ vào cả hai, cô lắc đầu: "Liên Hàng, Lam Vân, hai
đứa lui ra!"
"Muội không lui.", Liên Hàng kêu lên, "Tụi chúng muốn bắt tiểu thư,
trừ phi tiểu tỳ chết ..."
"Ừ .. hay lắm", Thủy Liên Ảnh hai mắt ngước nhìn trời, cô lạnh lùng
nói, "Ngươi đi chết đi ..."
Liên Hàng ngẩn ngơ như tượng gỗ, Thủy Liên Ảnh đột nhiên dang tay
đẩy cô ta ra, Liên Hàng đành lui hai bước, cô quỳ thụp xuống, tay ôm mặt,
khóc nức nở. Lam Vân muốn an ủi bạn, nhưng còn chưa mở miệng, nước
mắt đã muốn trào xuống dưới. Thủy Liên Ảnh làm như không thấy, cô lướt
ngang hai người, đến trước Triệu Kiến Hoài.
Lão già chạm ánh mắt vào cô, lão chợt sượng sùng, bèn ho khan một
tiếng, bảo: "Bộc Dương lão đệ, ngươi ra tay đi."
Bộc Dương Chiêu bản tính thô lỗ, chẳng chút thương hương tiếc ngọc,
hắn dạ ran, đón nhận sợi dây, vung năm ngón tay phải thành trảo, hung
hăng chộp vào đầu vai Thủy Liên Ảnh. Thế trảo đi được nửa đường, y nghe
hơi lạnh bức người, một lưỡi gươm loang lổ gỉ sét đã chặn ngang ngón trảo
của y, Bộc Dương Chiêu vội vã rụt tay về, nhìn kỹ lại, kịp thấy Lạc Chi
Dương hoành kiếm ngamg ngực, hắn cười dài, nói, "Triệu Đường chủ, tui
vô phép, có một thỉnh cầu."