LINH PHI KINH - Trang 1108

Lạc Chi Dương nghiến răng: "Bị người ta hại mà chết."

"Cái gì?" Quách Nhĩ Nhữ giật nẩy mình, gương mặt già nua đột nhiên

nhăn nhúm lại, ông lắp bắp, "Ai ...ai giết vậy?"

Lạc Chi Dương thấy lão mặt mày kỳ lạ, hắn quá ngạc nhiên, bèn hỏi:

"Quách tiên sinh, tiên sinh không sao chứ?"

Quách Nhĩ Nhữ toàn thân run rẩy, mặt đầy nét sợ hãi, lão bỗng nuốt ực

một ngụm nước miếng, rên rỉ giọng nói: "Đã đến rồi đây, thật sự là đã đến
rồi."

"Cái gì đến?", Lạc Chi Dương dòm Quách Nhĩ Nhữ, đột nhiên hắn

thoáng động trong óc, hỏi ngay, "Quách tiên sinh, tiên sinh biết hung thủ là
ai hả?"

Quách Nhĩ Nhữ khẽ giật mình, hai mắt chớp chớp, thần sắc lão thê

thảm, nửa như khóc nửa như cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tứ phía
yên lặng như tờ, bỗng nhiên trời nổi một trận gió, bóng lá lay động, toát
một làn không khí ma quái lan toả khắp chốn.

Quách Nhĩ Nhữ im lìm thật lâu, Lạc Chi Dương sốt ruột, đưa tay níu

chặt vào vạt áo lão, miệng lạnh lùng hỏi: "Hung thủ rốt cuộc là ai?"

Quách Nhĩ Nhữ run rẩy một chút, đôi mắt đột nhiên ứa lệ ròng ròng,

Lạc Chi Dương tuy định gặng hỏi, nhưng nhìn bộ dạng đó, hắn lại không
đành lòng. Còn đang do dự, chợt nghe có người nói: "Quách tiên sinh có ở
đây không?"

Lạc Chi Dương ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một gia đinh đứng ở chỗ tối,

mặt mày không rõ nét, Quách Nhĩ Nhữ run giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"

Gia đinh thưa: "Thục vương cho gọi. "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.