LINH PHI KINH - Trang 1118

Lạc Chi Dương giật mình, hắn buột miệng kêu lên: "Là cô?"

Thủy Liên Ảnh cười: "Không phải ta, thì lại là ai?" Lạc Chi Dương vội

nói: "Cô nương đừng vội hiểu lầm, tui đang lo cô đi mất rồi, đang sợ rốt
cuộc không tìm được cô."

Ánh mắt sâu thẳm của Thủy Liên Ảnh liếc nhìn vô hắn, con ngươi đen

nhánh như nước hồ thu không đáy, khiến Lạc Chi Dương bổn ý hỏi xem cô
vừa đi đâu, gặp ánh mắt kỳ lạ đó, tâm thần vụt hoảng hốt, hắn không biết
phải nói năng ra sao.

Chợt nghe Thủy Liên Ảnh thở dài, cô rầu rầu nói: "Ta vốn định bỏ đi,

chính vì ... chính vì trong lòng thấy sợ hãi, bất tri bất giác, lại quay trở về."

Lạc Chi Dương nghe cô nói, hắn thầm mủi lòng, liền gật đầu nói: "Cô

trở về thế mà lại hay, đỡ tui phài mất công đi kiếm cô!"

"Thật vậy sao?", Thủy Liên Ảnh dòm dòm hắn một lúc, bỗng cô mỉm

miệng cười, nụ cười trên gương mặt diễm lệ, ngay cả giữa màn đêm trong
con phố dài, hệt như một đoá u lan e ấp hé nở.

Lạc Chi Dương ngắm nhìn nữ tử, có chút xuất thần, sau một lúc lâu, hắn

mới cất tiếng hỏi cô: "Thủy cô nương, tại sao cô bỏ đi không một lời từ
giã?"

Thủy Liên Ảnh cúi đầu, khe khẽ nói: "Ta tính đi cứu người!"

Lạc Chi Dương hơi khựng, liền hỏi: "Cứu Liên Hảng và Lam Vân?"

"Ừ...!", Thủy Liên Ảnh không giấu nét rầu rĩ, "Ta lo, không biết hai

nàng ra sao, có bị người ta ức hiếp lắm không."

Lạc Chi Dương hấp háy con mắt, hắn chợt mỉm cười, nói: "Cái đó hả,

tui có một vị lão huynh may ra biết đấy. "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.