LINH PHI KINH - Trang 1117

mẹ nó ... quá đã. "

Hắn tìm không ra Thủy Liên Ảnh, mọi bực tức ganh ghét ... tất cả đều

phát tiết lên người Lạc Chi Dương.

Chu Cao Sí trợn mắt nhìn huynh đệ, rồi y quay sang vui vẻ nói: "Đáng

tiếc, vốn dự định mời tiên trưởng về phủ uống chơi dăm chén, hôm nay tiên
trưởng bận, đành phải chờ dịp khác."

Song phương hàn huyên thêm vài câu, hắn giã từ, đi ra khỏi Từ phủ,

Đạo Diễn níu chặt Lạc Chi Dương, y cười cười: "Sư đệ, những gì vi huynh
nói, ngươi phải cẩn thận, phải nhớ kỹ, quan trường hiểm ác, đi sai một
bước, những bước sau sẽ hỏng, vì tiền đồ ... vì công danh ... phải luôn ghi
nhớ mà suy nghĩ, mà hành xử cho đúng."

Lạc Chi Dương tâm thần không khá, hắn nói bừa dăm câu cho xong,

Đạo Diễn lại cho đưa đến một con ngựa, đặt dây cương tận tay hắn, y ân
cần nói: "Đêm dài đường xa, cưỡi ngựa mà đi ... tốt hơn nhiều."

Lạc Chi Dương không lòng dạ nào lên ngựa, hắn cầm dây cương, chầm

chậm đi về phía trước. Trong màn đêm đen dầy đặc, đầu óc hắn tái hiện
thảm trạng Quách Nhĩ Nhữ, bất ngờ hình ảnh xác chết Lạc Thiều Phượng
cũng chớp loé. Bất tri bất giác, hai cái thây bỗng hiệp lại thành một, những
vết thương gộp chung nhau thành một chậu máu to khủng khiếp, đang vô
thanh vô tức, hả to họng ra cười nhạo hắn.

"Cuối cùng là kẻ nào?", nỗi buồn đau trong Lạc Chi Dương khiến hắn

muốn bể đầu, hắn giơ nắm tay lên đập cồm cộp vào thóp, vừa đấm được hai
phát, chợt nghe một giọng thánh thót nói: "Đầu óc chẳng phải đá hoa
cương, đập quá thiệt không tốt chút nào."

Lạc Chi Dương hướng về phía thanh âm, hắn thấy rành rành thân hình

yêu kiều Thủy Liên Ảnh, cô đứng dưới một hàng hiên, da dẻ trắng mịn,
lúm đồng tiền ẩn hiện, ánh mắt ngập tràn nét vui sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.