LINH PHI KINH - Trang 1143

Nói đến đó, tứ phía lặng thinh không một tiếng động, cả đám đệ tử đều

chung một ý nghĩ: "Tô Thừa Quang chính là học trò Lương Tư Cầm, đánh
ra ba chưởng giết chết Tề Hạo Đỉnh, Lương Tư Cầm thân là sư tôn, có khi
thực sự ông ta thiên hạ vô địch, không sai. "

Do đó, bao nhiêu hào khí vụt tiêu tan.

Tôn Chính Phương mắt thấy quân tâm dao động, y cả tiếng nói: "Tô

Thừa Quang, ngươi khoan khoái chí đã, có câu ``sóng Trường Giang đợt
sau đè đợt trước``, dù Lương Tư Cầm có lợi hại cũng chỉ là chuyện ba
mươi năm về trước thôi."

"Ai nói ta đừng khoái chí? Lão tử khoái muốn chết.", Tô Thừa Quang

cười, nói tiếp: "Thủ lãnh Tây Thành khoan nói vội, tiểu tử này tự xưng tiểu
tốt Tây Thành, nghe càng thêm bẩn tai Tôn trưởng lão, vốn là người rất lõi
đời. Nào ... nào ... nào ... Cao trưởng lão, Tôn trưởng lão, ai giết được tiểu
tốt này, người đó chính là chủ Diêm bang. Ta, Tô Thừa Quang lời nói như
đinh đóng cột, quyết không thay đổi."

Nghe y nói. Lạc Chi Dương dở khóc dở cười, Cao Kì còn do dự chưa

quyết, Tô Thừa Quang lửa cháy đổ thêm dầu, đế thêm: "Đường đường
trưởng lão Diêm bang mà lại sợ một tiểu tốt Tây Thành ta sao?"

Cao Kì lỡ leo lên lưng cọp, y cả giận thét: "Ta sợ cái rắm. "

Y nâng cao lang nha bổng, lấy thế, nhìn Lạc Chi Dương, quát, "Côn

bổng không có mắt, mi chỉ nên trách ông trời đã chấm cho mi vắn số!``

Lạc Chi Dương cười cười, không nói gì, hắn chỉ săm soi cây sáo ngọc,

Cao Kì nhíu mày hỏi: "Võ khí của mi đâu?"

Lạc Chi Dương giơ cây sáo, hỏi lại: "Chứ đây là gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.