LINH PHI KINH - Trang 1247

trông lại, kịp thấy Tịch Ứng Chân thò đầu ra ngoài một cỗ kiệu nhỏ, hắn
vội vã chạy đến chào, đón ông.

Hơn nửa tháng không gặp, mặt lão đạo sĩ càng thêm khô héo,Lạc Chi

Dương nhìn ông còm cõi, trong lòng không khỏi quặn thắt, Tịch Ứng Chân
hiểu tâm tư của hắn, ông cười nói: "Yên tâm, hãy còn khắc khoải sống,
chưa chết ngay đâu, ờ ... dạo này ngươi mạnh giỏi?"

Lạc Chi Dương nhỏ giọng: "Tui có gặp một ít chuyện lạ, đang định bàn

thảo cùng ngài."

Tịch Ứng Chân nhìn nhìn bốn phía, ông cười, nói: "Ngảy mai, ta về ở

lại Dương Minh quan ít bữa, lúc đó mình nói chuyện sau, không muộn."

Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, đi theo sau tiểu kiệu.

Vào đến chính điện đông cung, Chu Nguyên Chương không xuống xe,

lão thuận miệng nói: "Duẫn nhi, gần đây ngươi học tập tinh tiến, tấu
chương phê chuẩn được lắm , từ nay về sau, ngoài những chuyện sinh sát
thưởng phạt, những chuyện khác, không cần đệ trình tấu chương lên cho
trẫm xem nữa."

Lão khen ngợi đứa cháu, hai mắt lại đảo qua chín đứa con. Chín người

nọ đều là chư hầu một phương, gặp phải ánh mắt lão hoàng đế, ai nấy đều
co vòi, câm như hến. Tấn vương vốn là đầu tầu chư vương, y vội cười nói:
"Thái tôn trời sinh nhân hiếu, thông minh hơn người, phụ hoàng đem giang
sơn giao cho điện hạ, là ngàn vạn lần không có sai sót."

Chu Nguyên Chương lườm y một cái, lão lạnh lùng phán: "Chỉ mong

ngươi tâm khẩu như nhất."

Tấn vương biến sắc, y cố nặn một nét cười, nói: "Nếu phụ hoàng không

tin thế, con mổ bụng dâng trái tim lên cho người xem."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.