LINH PHI KINH - Trang 1246

vương đó luôn luôn tự cao tự đại, thường ỷ mình đứng vai chú mà vô lễ vô
phép với y, bây giờ đều đồng loạt quỳ lạy y, chuyện chưa từng có.Trước
cửa Đông cung lặng yên như tờ, chỉ nghe tiếng gió thổi cờ xí bay phần
phật. Quỳ như vây khoảng một tuần trà nhỏ, Chu Nguyên Chương mới
khoan thai nói: "Đứng lên đi."

Chín vương mới dám đứng lên, tất cả cụp mi, hạ thấp ánh mắt, thần khí

chật vật, hệt như một đám gà đá cá độ bị bại trận. Chu Nguyên Chương đảo
mắt một vòng sang cả bọn, lão cười gằn, nói: "Ta biết, chín đưá chúng bay,
trước giờ đối Thái tôn thập phần vô lễ. Chuyện trước kia, trẫm bỏ qua,
không tra cứu, từ nay về sau, phiên vương chính là phiên vương, Hoàng
Thượng chính là Hoàng Thượng. Sau khi trẫm quy thiên, các ngươi đối đãi
Thái tôn phải hệt như với trẫm y dạng, kẻ nào cả gan làm loạn, bất cứ là ai,
gióng một hồi trống mà xử trảm."

Chư vương theo xa giá vô đông cung, cả ngàn lần không ngờ Chu

Nguyên Chương sử dụng chiêu thức ấy, nhất thời ai nấy đều ngẩn người,
không biết phải trả lời như thế nào.

Chu Nguyên Chương mặt lộ vẻ không thích thú, lão thét lớn, hỏi: "Nghe

rõ chưa?"

Chư vương nghe quát thét, đều cả kinh, vội vàng thưa: "Nghe rõ.",

thanh âm có trước có sau, có giọng lớn, nhỏ, cao, thấp, Lạc Chi Dương lần
theo tiếng, có thể hiểu bụng dạ mỗi người.

Chu Nguyên Chương còn tinh minh gấp mấy hắn, tự lão cũng nghe ra

những cái không đúng đó, sắc mặt sa sầm, lão lạnh lùng nói: "Mấy đứa
không cưỡi ngựa nữa, đi bộ, theo ta vào cung."

Chư vương không thể làm gì khác, đều trầm trọng bước chân mà đi. Lạc

Chi Dương đang định chạy theo, hắn bỗng nghe có người gọi tên, ngoái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.