LINH PHI KINH - Trang 1274

bay vào, tấn công lũ rắn. Lạc Chi Dương chú mắt nhìn kỹ, thấy đúng là rất
nhiều dơi, to cỡ chim ưng con, nhanh như vũ bão, chúng rầm rộ giương
trảo chụp rắn, rồi theo lệnh những tiếng sắc nhọn nọ mà xoay quanh một
vòng, hệt một vầng mây đen, bất chợt lao ra ngoài sảnh đường. Tức thì, độc
xà, dơi ... tất cả đều biến mất, ngoại trừ những xác rắn bỏ la liệt trên mặt
đất, dường như chưa hề xảy ra gì.

Chu Duẫn Văn sợ gần muốn khóc thét, y cảm giác hai đầu gối nhũn ra,

đã ngồi phệt ngay xuống. Chu vương đứng bật dậy, y hả miệng cười ầm,
mắt nhìn Chu Duẫn Văn đầy vẻ cợt nhả Những người khác như vừa tỉnh
mộng cũng thi nhau cười ha hả. Chu Duẫn Văn vừa thẹn vừa tức, hận
không có được một lỗ nẻ trên đất mà chui xuống.

Tấn vương giơ cao ngón cái, y cười hì hì: "Ngũ đệ trình diễn thật hay,

chơi rắn còn chưa đủ kì lạ, chơi đến cả thuần phục được dơi, đây là lần đầu
bổn vương trông thấy."

Công chúa Ninh Quốc cũng cười nói: "Ngũ Ca, gã Cổ Nghiêm kia đâu,

chả lẽ đã biến thành rắn rồi ư?"

Chu vương vỗ tay, Cổ Nghiêm theo lệnh mà đi từ ngoài vô, thân mình y

mặc áo chẽn màu nguyệt bạch, trong tay cầm một cay giản bằng sắt.

Công chúa Ninh Quốc lấy làm lạ, cất tiếng hỏi y: "Ngươi vừa rồi làm

cách nào mà đã đi được ra ngoài thế?"

Cổ Nghiêm lặng im không lên tiếng, Chu vương lại cười mà rằng: "Đó

là nghề biểu diễn, có tính cách mà mắt người xem, nếu nói ra, sẽ hết linh
nghiệm."

Chợt nghe Chu Duẫn Văn giận dỗi nói: "Ngũ thúc, thúc thúc thả rắn cắn

ta, cũng là biểu diễn chăng?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.