LINH PHI KINH - Trang 129

Nhanh như chớp giật, lão chuyển mình vọt đến cạnh gã thiếu niên, cúi
xuống, đưa tay thăm dò nơi huyệt mạch môn của hắn, chợt lão đứng phắt
dậy, giọng thất thanh: "Trương Thiên Ý!"

Bị tiếng kêu đó làm gián đoạn luồng tư tưởng, Chu Nguyên Chương

nhíu mày, dòm vào lão thái giám.

Lão ta thân hình như quỷ mị, hệt một cơn lốc xoáy, lão đã chạy một

vòng khắp bên trong điện, rồi lão trở về chỗ cũ, đôi hàng lông mày bạc
trắng, thưa thớt đầy vẻ khẩn trương đang nhăn tít lại.

Chu Vi tưởng lão đã truy rõ nguồn cơn sự việc, ruột gan cô bỗng thót

lại, toàn thân run rẩy một nỗi tuyệt vọng.

"Lãnh Huyền!, Chu Nguyên Chương chậm rãi khai khẩu, "Ngươi phát

giác được gì thế?" Lão thái giám nghe hỏi, lão giật mình, giống như vừa bị
cắt đứt luồng suy nghĩ, lão hạ thấp đầu, xoay người, hắng giọng hai tiếng
ho khan, lão trả lời: "Bệ hạ, Trương Thiên Ý đã đến gây rối ở đây!"

Chu Nguyên Chương trợn ngược hai hàng lông mày: "Nhờ đâu mà

biết?" Lãnh Huyền chỉ vào Lạc Chi Dương: "Tiểu tử này đã trúng phải ‘Dạ
Vũ Thần Châm’ của y!"

"Dạ Vũ Thần Châm?", Chu Nguyên Chương ngẫm nghĩ, rồi hỏi, "Là

cùng thứ với kim châm kia hả?". Nói đến đấy, lão hoàng đế không biết là
cố ý hoặc vô tình, đưa mắt liếc cô con gái một cái, thấy cô dáng thất thần,
tựa hồ còn đang sợ hãi gì đó, trong lòng phút chốc căng thẳng, ngài bèn
nhạt giọng hỏi, "Nếu y phóng châm, tại sao Vi nhi vẫn vô sự?" Lãnh Huyền
thở dài: "Điều này phải hỏi nơi công chúa điện hạ!"

Cả hai đều dõi mắt nhìn Chu Vi, cô gái vẫn ngẩn ngơ ngơ ngẩn, miệng

vẫn nói không nên lời. Chu Nguyên Chương bất giác có chút lo lắng, chợt
nghe Lãnh Huyền thở dài: "Bệ hạ chớ trách, công chúa bị hoảng kinh,
thành ra tạm thời hãy còn thất thần. Hạ thần đoán rằng, Trương Thiên Ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.