LINH PHI KINH - Trang 134

ngươi làm gì vậy?" Lãnh Huyền thở ra: "Tính mạng hắn ta không cứu nổi,
chỉ có thể trì hoãn cái chết được ít lâu."

Chu Nguyên Chương hừ một tiếng, giọng lạnh lẽo: "Nếu thật sự cứu

không được, cho nó một cỗ quan tài!" Dứt lời, hoàng đế liếc Chu Vi một
cái, sắc mặt đậm vẻ bực bội. Chu Vi mang mặc cảm tội lỗi, trước cái liếc
mắt ấy, tim gan cô quặn thắt lại, chỉ là Chu Nguyên Chương vẫn không nói
gì khác, ngài phất tay áo, đi ra ngoài. Chu Vi ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi,
mới hiểu rằng phụ thân rất bực mình chuyện cô quá thân cận cùng tiểu thái
giám, nhưng ngại vì Lạc Chi Dương có công cứu chủ, ngài không thể phát
tác tại chỗ thôi.

Cô thẫn thờ, ngước trông về phía Lạc Chi Dương, gã đã tỉnh hẳn lại,

đang chăm chú nhìn mình, tròng mắt gã lộ ra một tia cảm kích. Đang hoà
hoãn, Chu Vi sa sầm nét mặt, cô quay ngoắt người đi, bỗng nghe giọng yếu
ớt của Lạc Chi Dương: "Công chúa điện hạ, đa tạ!"

Chu Vi khẽ cau mày, bỗng cô cất giọng gọi: "Tống Trà!" Lão cung nữ

nghe gọi, đáp lời rồi đi vào, Chu Vi bảo: "Khi nào thanh cung, ngươi giúp
đỡ Lạc Chi Dương đi đến điện Thái Hòa!" Nói xong, cô nhanh chóng xoay
mình, rảo bước đi ra ngoài.

Tống Trà dòm Lạc Chi Dương, vẻ vừa tức giận lẫn khinh bỉ, vừa vui

sướng. Lạc Chi Dương biết ả luôn luôn thù ghét mình, mới đây, ả nghe
được những lời nói chuyện qua lại trong điện, ả biết mình sắp chết đến nơi,
ả bớt đi được một kẻ đối đầu, cho nên ả vui để đâu cho hết. Vừa rồi, lúc lão
thái giám dùng ngón tay điểm vô hắn, một luồng hàn khí từ huyệt Thiên
Trung chui vào cơ thể, cơn đau trong con tim Lạc Chi Dương hơi hơi
thuyên giảm, hắn nằm nghỉ một lúc, đã dần dà hồi sức, hắn nghĩ bụng, bất
cứ giá nào cũng không cho xú bà nương này được dịp cười chê hắn, vì thế,
hắn chậm rãi bò dậy, hai tay nắm thành quyền, trợn cặp mắt tức gịận vào
Tống Trà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.