LINH PHI KINH - Trang 136

Theo mỗi tiếng điểm danh, mồ hôi Lạc Chi Dương mỗi đổ dầm dề, tâm

khẩu từng cơn từng cơn đau nhức, cuối cùng, miệng hắn phát ra một chuỗi
rên rỉ. Chỉ là rảo mắt nhìn quanh, lòng dạ hắn trào dâng một niềm tuyệt
vọng, những thái giám quanh hắn đều mang ánh mắt thờ ơ, rõ là bộ dạng
của một sự không có gì dính dáng đến họ cả. Từng có câu nói "Một khi vào
cửa nhà quan, cũng như bị chìm sâu xuống biển", cửa nhà quan còn vậy, thì
hoàng cung đại nội như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được, cái chỗ
này, e rằng là chốn tẻ lanh nhất trần đời, Đám thái giám vì số kiếp không
may mà tiến cung, toàn xem nhẹ tình người, Lạc Chi Dương có gục chết tại
chỗ, sợ rằng chẳng một ai để ý đến.

Tiếng điểm danh liên tục lọt vào tai, cứ mỗi khi nghe xong một tên, Lạc

Chi Dương lại phát run, hắn chỉ cảm giác số người đứng kế bên mỗi lúc
một giảm dần, nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng lớn.

"Lạc Chi Dương!" Một tiếng gọi to đột nhiên vang lên, hắn nghe mà

phát run. Cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình, hắn ngẩng đầu
nhìn, tứ phía trống trơn, vắng ngắt, điạ phương này chỉ còn duy nhất mình
hắn. Vị thái giám giữ nhiệm vụ xướng danh liếc hắn một cái, thần sắc
không vội vã, lại hô lên: "Lạc Chi Dương!"

Lạc Chi Dương giật mình hiểu ngay, hắn nhảy dựng lên, ôm đầu vọt tới,

khi hắn đưa mắt nhìn trộm sang, thấy Chu Vi chẳng động dung, vẫn cứ nói
nói cười cười bên ấy.

Lạc Chi Dương lòng tràn đầy nghi hoặc, tựa như đang trong cơn mơ.

Chờ thêm một lúc nữa, hắn thấy cấm quân tụ tập thành đội ngũ, sắp hàng đi
ra khỏi cung thành, rồi chuông đổ vang, chủ tớ họp đoàn mà hồi cung. Dọc
đường, Lạc Chi Dương định đến sát cạnh Chu Vi, chính là tiểu công chúa
không đợi hắn đến gần, lập tức lảng xa ra, cô họp vào cùng đám với Tống
Trà, khiến Lạc Chi Dương càng thấy không tiện ghé sát vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.