LINH PHI KINH - Trang 137

Về đến cung Bảo Huy, cả hai cũng không từng ngó nhau lấy một cái.

Lạc Chi Dương ngồi trong phòng, mỏi mỏi mệt mệt, thẫn thẫn thờ thờ,
bỗng từ trong tẩm điện vang đến tiếng đàn trầm thấp, khi đứt khi nối, nghe
giống như mang một nỗi niềm u sầu, âm thầm oán hận. Hắn mừng rộ,
muốn nâng sáo hoà cùng, chỉ là mới thổi hai tiếng, đã thấy có gì không ổn.
Thanh âm của sáo không giống như tiếng sáo ngày xưa. Xem xét kỹ, thân
sáo có một tia rạn nứt, hắn nghĩ nhớ lại, đúng là do đã dùng nó đánh nhau
với Chu Vi.

Tiếng sáo vừa trổi, đàn bỗng im bặt, từ đó đến cuối ngày, không còn

thấy gẩy lên nữa.

Lạc Chi Dương ngẩn ngơ một chút, bỗng hắn hốt hoảng hiểu được, Chu

Vi tựa hồ giận hắn, cô cương quyết không lí gì đến hắn nữa. Hắn hết sức vô
vị, rồi mỏi mệt vì vết thương, trời chưa tối mà hắn đã chìm sâu vào giấc
ngủ.

Nhưng giấc ngủ này thật sự chẳng yên chút nào, đó là một chuỗi dài

những ác mộng kỳ quặc: Khi thì chợt thấy Triệu Thế Hùng toàn thân
nhuốm máu đang há to miệng mồm mà âm trầm cười với hắn, lại chợt
mộng thấy mình lọt vào tay Trương Thiên Ý, tên thảo trái quỷ đó nghiến
răng nghiến lợi, cầm kiếm lóc từng miếng da, miếng thịt của hắn. Một chập
sau, lại mộng thấy chính mình đứng trước Chu Nguyên Chương, lão hoàng
đế mặt lạnh như tiền, đang cho người tụt quần hắn xuống.

Lạc Chi Dương thức giấc hai lần, vì thần trí hôn mê, hắn tỉnh dậy rồi

ngủ trở lại. Chợt cảm giác có người vỗ vỗ vào mình, hắn lập tức hé mở
mắt, bị ánh sáng chiếu thẳng vào, mắt hắn phát cay cay.

Lạc Chi Dương giụi mắt, nhìn kỹ lại, thấy Chu Vi đang đứng cạnh

giường, toàn thân mặc áo lụa mềm màu đen, cô cầm trong tay một cái
phong đăng bọc lụa trắng, đèn chiếu ánh sáng lung linh, ghi rõ đường nét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.